Bạn đang đọc truyện Xuân Nương Tam Thiên của tác giả Phù Thủy Nhai Cơm.
Ta mất vào tháng giêng năm Trường Phong, một mùa tuyết rơi như lông ngỗng phủ trắng mặt băng.
Tuyết rơi ba ngày liền, cuối cùng cũng đến lúc trời quang mây tạnh, ánh sáng lấp lánh, sương tuyết tan dần.
Vào buổi chiều ấm áp hiếm hoi này, ta đến bên bờ hồ dưới bóng cây.
Mặt hồ dưới gốc cây có một tảng băng tan ra, to bằng người, trôi nổi trên mặt nước, hơi lạnh từ dưới tảng băng thấm ra.
Ta nhảy lên mặt băng, từ từ nằm xuống, mặc cho hơi lạnh len lỏi vào lớp áo, bao bọc lấy thân thể đang run rẩy của ta.
Mặt nước dần dâng lên, dần dần bao phủ lấy mặt băng, dần dần ngập qua người ta.
Ta và tảng băng cùng bị nước hồ nhấn chìm, chìm xuống đáy hồ...
Trước khi chìm xuống, ta dường như nghe thấy giọng nói của người nam nhân đó, hắn đang gọi ta, gọi ta trong tuyệt vọng.
Nhưng ta sẽ không bao giờ nghe thấy nữa.
Nếu yêu thích truyện cổ đại, bạn có thể đọc thêm Vào Nhầm Lồng Chim hay Vân Nương.
Bình luận truyện