"Nếu như chúng ta cứ sống trên núi vậy thì tốt rồi. Trên núi có nhà của chúng ta, trong nhà có một vườn hoa anh trồng vì em. Trong vườn hoa ấy có tất cả các loại hoa mà em thích. Thật tốt. Em muốn được an táng ở ngọn núi cao kia, nếu như cách xa quá, em sẽ không thể thấy anh được. Thế nên anh có thể đợi đến mùa xuân rồi rải hạt giống hoa khắp nơi, như vậy thì em có thể nhìn thấy hoa nở đầy núi rồi. Em biết anh vẫn luôn bên em. Anh, anh chờ một chút, đợt em một chút. Đợi đến khi hoa nở khắp núi, em sẽ quay về."
Mùa xuân năm đầu tiên. Hoa nở đầy Hành Vu Uyển, anh trồng một nửa vách núi là hoa. "Ừm. Vẫn chưa đủ. Hòa Quân, em đợi thêm một chút." Mùa xuân năm thứ hai. Đường Uyển tiếp tục trồng hoa, ong bướm đã bay đầu núi. "Hòa Quân, em thấy không?" Mùa xuân năm thứ ba. "Hòa Quân, em nói dối." "Cho dù hoa nở đầy núi em cũng chẳng về." Biết rõ đây là lời nói dối nhưng anh vẫn phải tin, vẫn muốn làm. Nếu không sống để làm gì nữa? Nhưng… "Vì sao anh chẳng mơ thấy em?" "Hòa Quân, hoa nở rồi." Nhưng em lại vẫn chưa tới, sao anh có thể giữ lời được nữa? Thôi, hay là anh tới tìm em đi.
"Chôn em trên núi cao, có thể thấy rõ mùa xuân rực rỡ, hoa cỏ khắp nơi." - Hòa Quân."Chôn anh trên sườn núi, như vậy có thể bảo vệ em." - Đường Uyển.
Bình luận truyện