Yêu làm gì để rồi phải đau? Thương làm gì để rồi phải nhớ? Trái tim, thật sự giống như một hố sâu không đáy, ở nơi đó chứa những giọt máu đỏ tươi, những vết đau khiến lòng rạn nứt, thậm chí còn mơ hồ bóng hình của ai đó vẫn luôn tồn tại. Hai người, một người tựa như mặt trăng, một người lại tựa như mặt trời, đứng ở hai đầu của hai thế giới, có lẽ khoảng cách nơi trái tim chính là khoảng cách lớn nhất.
Anh đã từng giống như ánh mặt trời, soi sáng nơi tâm hồn u tối của cô, là ngọn gió làm trôi đi những nỗi buồn ở nơi sâu thẳm. Cô cứ nghĩ, có anh là có cả thế giới. Cô cứ nghĩ, có anh, như vậy là đã hạnh phúc rồi. Nhưng nào ngờ, anh lại giống như cánh chim hải âu, bay mãi, bay mãi, khiến cô lặng im đứng nơi đây, mỏi mắt trông chờ rồi cứ thế rơi vào nỗi đau đớn tuyệt vọng.
Hoa nở rồi hoa tàn, nụ cười dù có kéo dài bao lâu rồi cuối cùng cũng tắt. Tất cả thật sự chỉ giống như là một giấc mộng, đẩy đưa cô rơi vào nỗi đau vô hạn, rơi vào nỗi nhớ vô biên. Tất cả, đối với cô, cô muốn quên đi, muốn vùi sâu ký ức vào dòng thời gian, cùng với sự tàn nhẫn của anh, trôi mãi, trôi mãi... Nhưng rồi, anh trở lại...
Bình luận truyện