Tiêu Hề Hề lần đầu tiên xuống núi dạo chơi gặp được Độc Cô Ngạn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đem lòng yêu mến chàng trai lạnh lùng như núi băng này. Nàng còn vô tư đi theo, luôn miệng hỏi: "Chàng làm tướng công của muội được không?" Sự ngây thơ, thuần khiết và cố chấp của nàng khiến Độc Cô Ngạn cảm thấy bối rối, sau thì quen dần, cứ để nàng bám theo như thế. Có đôi khi trách mắng giận dữ nhưng ẩn chứa trong đó là sự quan tâm dành cho nàng. Cứ thế, Hề Hề mải miết đuổi theo còn chàng lại cho phép nàng bên mình.
Trong giang hồ liên tiếp xảy ra rất nhiều vụ việc ly kỳ và bí ẩn về những cái chết quái dị, đoàn người mất tích, quả cực lạc trường sinh... A Ngạn cùng mọi người dấn thân vào điều tra phá án. Dần dần chàng bắt đầu có tình cảm với Hề Hề. Lại không ngờ rằng chỉ vì hiểu lầm và ghen tuông vô cớ đã tổn thương nàng rất sâu. Sau lần ân ái ấy chàng buông lời đuổi nàng rời xa. Ánh mắt tuyệt tình chán ghét như thế, cứa nát lòng nàng. Lê tấm thân đau đớn, nàng cất từng bước một, mỗi bước như dẫm lên trái tim, đau đến nghẹt thở. Thì ra, đến cuối cùng chàng vẫn không chấp nhận nàng........Vậy thì, "A Ngạn, tạm biệt...."
Chàng lại nào đâu biết đây là nỗi ân hận thông khổ nhất chàng phạm phải trong cuộc đời mình. Khi mọi chuyện sáng tỏ chàng còn có thể tìm về Hề Hề lúc trước vẫn luôn bên chàng ngọt ngào từng tiếng "A Ngạn, A Ngạn..", ánh mắt nụ cười và tình yêu đều hướng về phía chàng hay không? Bỏ lỡ một lần rồi chàng phải làm sao mới đem tim nàng về đặt bên cạnh mình nữa?
Bình luận truyện