“Minh Châu, em đừng như vậy nữa mà, con của chúng ta sắp chào đời rồi, nó được cả cha lẫn mẹ yêu thương chắc chắn sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.”
Thế Trường đặt tay lên bụng của Minh Châu, đột nhiên lòng bàn tay bị chạm vào một chút, đôi mắt của anh lập tức trừng lớn.
“Minh Châu, bé con đá anh kìa! Là thật đó! Em có cảm nhận được không?”
Minh Châu quay sang nhìn Thế Trường, cô chưa bao giờ thấy anh hèn mọn cẩn thận từng li từng tí lấy lòng cô như thế bao giờ, huống chi trông anh thật sự hạnh phúc khi đón chào đứa trẻ sinh ra.
Nhất thời lòng cô rối loạn như tơ vò.
Lúc trước khi bị anh nhốt lại, cô chỉ hận không thể khiến anh chết đi để mình và con được giải thoát, nhưng đợi đến khi có thể rời xa anh rồi, cô lại bắt đầu do dự.
Ô tô dừng đèn đỏ, Minh Châu nhìn ra cửa sổ xe, nơi đó có một cặp đôi đang đèo nhau bằng xe đạp, trông họ thật giản dị, cũng thật hạnh phúc.
Thế Trường luôn chú ý đến trạng thái của Minh Châu đương nhiên biết cô đang nhìn cái gì, vì thế dùng giọng điệu lấy lòng nói:
“Nếu em thích anh cũng có thể mua một chiếc, đợi bé con chào đời rồi anh sẽ đèo hai mẹ con đi dạo công viên, chịu không?”
Minh Châu nhắm mắt lại, trong lòng càng dao động kịch liệt.
Cô cố giũ bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đi, sau đó tự nói với bản thân rằng:
Anh ta chỉ đang nói dối lừa gạt mình thôi, vì con, mình không thể do dự.
...
Trước cửa tòa cao ốc tập đoàn TT.
Thế Trường kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, trong lòng đã gấp không chờ nổi muốn về nhà với Minh Châu.
Nào ngờ nửa đường nhảy ra một thằng nhãi ranh phá nát tâm trạng tốt đẹp của anh.
Thế Trường nhìn người trước mặt, nhếch môi cười nói:
“Túc Mạch, cậu đến chậm hơn tôi nghĩ đấy.”
Túc Mạch mặc kệ giọng điệu xiên xỏ của Thế Trường mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
“Minh Châu đâu?”
“Cô ấy ở đâu làm sao tôi biết?”
“Anh đừng giả vờ. Hôm qua tôi đã nhìn thấy anh đưa cô ấy rời khỏi tiệc sinh nhật của ông nội anh. Rốt cuộc anh đã đưa cô ấy đi đâu rồi hả?”
Thế Trường hơi nhíu mày, Minh Châu là vợ của anh, làm gì tới lượt thằng nhãi ranh này tra hỏi chứ?
Lại nhớ đến ngày đó Túc Mạch đã đưa Minh Châu về nhà, ngọn lửa ghen tuông lại hừng hực thiêu đốt tâm trí của anh, vì thế anh nghiến răng nói:
“Nếu cậu nhìn thấy cô ấy đi với tôi thì chắc hẳn cũng nhìn thấy cô ấy đang mang thai rồi đúng không? Chỉ còn một tháng nữa thôi cô ấy sẽ sinh ra đứa con của tôi, cuối cùng cô ấy chỉ có thể ở bên cạnh tôi vĩnh viễn mà thôi.”
“Đồ khốn!”
Túc Mạch nhào tới túm cổ áo của Thế Trường hét to:
“Anh đã làm gì cô ấy rồi?”
Đôi mắt của Túc Mạch phủ đầy tơ máu, anh ta cho rằng sau khi bắt Minh Châu về, Thế Trường đã dùng thủ đoạn mạnh bạo cưỡng ép cô mang thai khiến cô không thể rời xa anh.
Dùng loại thủ đoạn hèn hạ này bức bách một cô gái thì còn đáng mặt đàn ông gì nữa?
Đối diện với sự cuồng bạo của Túc Mạch, Thế Trường chỉ lạnh lùng hất tay anh ta ra rồi nói:
“Chuyện của nhà tôi không liên quan gì tới cậu. Đừng quên, cô ấy là vợ của tôi, mà cậu chỉ là một người ngoài mà thôi.”
“Mẹ nó!”
Lần này Túc Mạch thật sự vung tay đấm vào mặt Thế Trường một cái, gò má của anh lập tức nóng rát, tiếp theo đó là vị tanh mặn tràn ngập trong khoang miệng của anh.
Vệ sĩ của Thế Trường thấy ông chủ bị đánh vội vàng xông lên khống chế Túc Mạch, nhìn anh ta bị đè dưới đất, anh hạ giọng cảnh cáo.
“Túc Mạch, tôi đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần rồi, đừng nhúng tay vào chuyện nhà tôi! Hừ, xem ra ông Thịnh không dạy dỗ cậu cho tốt, nếu vậy tôi chỉ có thể đánh thức ông ta bằng cách khuấy đảo một ít chuyện trong tập đoàn TM rồi.”
Dứt câu Thế Trường đi thẳng ra xe, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt căm hận của Túc Mạch.
Thế Trường trở về nhà, trước khi bước vào phòng ngủ, anh cố gắng bình ổn tâm trạng của mình tránh khiến Minh Châu khó chịu.
Tuy nhiên thứ đập vào mắt anh đầu tiên khi bước vào phòng chính là Minh Châu đang mân mê một xâu chuỗi hạt.
Đây chẳng phải là món đồ mà Túc Mạch đã đưa cho cô trong buổi tiệc lần đó sao?
Tức khắc máu dồn lên não, đôi mắt anh phun ra lửa giận ngút trời, đồng thời trái tim cũng co rút đau đớn dữ dội.
Rầm!
Thế Trường nhào tới đoạt lấy chuỗi hạt trong tay Minh Châu. Cô thấy chuỗi hạt bị anh lấy đi bèn hốt hoảng nói lớn:
“Anh làm gì vậy? Trả đồ cho tôi!”
“Trả cho em?”
Thế Trường chỉ cảm thấy bản thân biến thành kẻ ác chia cắt Túc Mạch và Minh Châu, hai người họ lưỡng tình tương duyệt, còn anh lại là ác bá cưỡng ép tình nhân của người ta.
Đầu anh như muốn nổ tung, gân xanh trên trán đua nhau nổi lên cuồn cuộn.
Lúc này đây anh chợt nhận ra, trong trái tim của cô đã không còn chỗ cho anh nữa rồi.
Thế Trường tóm lấy cánh tay của Minh Châu, điên cuồng hét to:
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc em yêu ai?”