Tổng trưởng hải quan Bạch Tuyết Lam, trải qua nhiều sự việc. Cuối cùng cũng đã mỹ mãn, ôm được mỹ nhân về. Tuyên Hoài Phong ngoài miệng mặc dù không nói, nhưng vẫn vì chuyện của Bạch Vân Phi mà ăn dấm chua. Vẫn vì hắn bị thương mà trái tim bất ngờ dao động. Trên đời này, ngoài việc đó ra còn có cái gì có thể làm cho tổng trưởng đại nhân mở cờ trong bụng đây?
"Tuyên Hoài Phong nhìn mấy nhân đậu phộng trắng nõn trong tay hắn, mí mắt khẽ nâng lên nhìn, cũng không nhận lấy.
Bạch Tuyết Lam hỏi: "Cậu giận sao?"
Tuyên Hoài Phong nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Bạch Tuyết Lam lại hỏi: "Cậu sợ sao?"
Tuyên Hoài Phong lại lắc đầu.
Bạch Tuyết Lam thở dài một hơi: "Vậy vì sao cậu lại trưng cái bộ dạng không hài lòng này ra?"
Tuyên Hoài Phong vốn không muốn nói, nhưng bị Bạch Tuyết Lam dùng đôi mắt đen láy xem xét, nhìn đến nỗi y cũng không chịu đựng được nữa, đành phải nói: "Tôi chỉ thấy anh nghĩ ra được cái kế này thật là xấu xa. Anh cũng xấu không kém."
Bạch Tuyết Lam cười chua xót: "Chẳng lẽ trước kia cậu luôn coi tôi là người tốt? Cậu đã sớm đặt cho tôi cái danh hiệu xấu xa này từ lâu rồi. Huống hồ tôi cũng chưa bao giờ không thừa nhận cái danh hiệu này."
Ngửa đầu, đổ hết mấy hạt đậu phộng trên tay vào miệng, ăn đến nghiến răng nghiến lợi."
Dù có tâm ý tương thâm thì trong thời kì loạn lạc này cũng không thể chọn vẹn được. Chuyện tình cảm của họ rốt cục vẫn có vấn đề.
Bình luận truyện