Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 289



Một người rất là quen thuộc, với ánh mắt và cử chỉ lo lắng đó cô đã trông thấy rất nhiều lần.

''Cái gương mặt sợ hãi không giữ nổi bình tĩnh mình nhìn thấy không chỉ một lần!'' - Lam Ninh lục lại trí nhớ.

''Các ngươi phải cố gắng hết sức, phải cố gắng!'' - Giọng nói tràn đầy sự sợ hãi.

''Nương nương bình tĩnh ạ, người ngồi xuống nghỉ một chút đi ạ!''

''Nghỉ cái gì mà nghỉ! Trong đó là đại phi tầng và cũng là tỷ muội thân thiết của ta, muội ấy sức khỏe không tốt lại sinh con lần đầu!'' - Hét vào mặt các cung nữ ngay đó.

''Xin nương nương bớt giận, chúng nô tỳ chỉ lo lắng cho sức khỏe của người ạ!'' - Mọi người sợ hãi.

''Người các ngươi nên lo đang nằm trong kia kìa, nếu có bất kỳ vấn đề nào xảy ra với muội ấy thì ta sẽ hỏi tội các ngươi!'' - Giọng nói thét ra lửa.

Lam Ninh muốn chạy lại để giúp đỡ nhưng không được, không một ai có thể có thể nhìn thấy và nhìn cô ấy bây giờ có khác gì những vong hồn đang phiêu bạt khắp nơi.

''Nương nương, đại phi hạ sinh rồi là một tiểu thái tử ạ!'' - Người phía trong báo tin rất to.

''Đa tạ trời đất, đa tạ trời đất! May thật, không ai được cản ta để ta vào thăm muội muội! Người đâu mau vào chăm sóc hồi sức cho đại phi!'' - Hoàng hậu vui vẻ đi vào.

Lam Ninh nghe thấy thế cũng vui lây, đối với một người thầy thuốc không còn gì vui bằng thấy mọi người đều mạnh khỏe và bình an.

Đại vương phi cũng theo đoàn người đi vào trong nhưng khi vừa vào đến trong gương mặt mọi người bỗng chốc biến sắc.

''Không ổn rồi, sức khỏe đại phi đang chuyển biến xấu!'' - Thái y báo tin.

''Sao lại thành ra thế này, mau truyền thêm thái y kêu hết tất cả đến đây!'' - Tiếng kêu thất thanh.

Đến lúc này Lam Ninh mới nhận ra người từ nãy đến giờ chạy đôn chạy đáo, la hét khắp nơi chính là hoàng thái hậu ngày nay. Thời gian đã lấy đi của người ta quá nhiều thứ, từ một cô gái xinh đẹp và phong thái ngời ngời thế này thành một bà lão bé nhỏ như hiện giờ.

''Bẩm nương nương, đại phi sức khỏe yếu cộng thêm việc sinh kéo dài quá lâu ảnh hưởng đến bệnh tim tái phát, việc hô hấp hiện giờ cực kỳ khó!'' - Thái y khẩn trương.

''Không có cách nào sao, các ngươi để đại phi đau đớn như thế này sao. Tiểu thái tử chỉ mới vừa chào đời không thể không có mẹ bên cạnh, mau mời thêm thái y nếu ai cứu được người ta sẽ trọng thưởng lớn!'' - Giọng nói đầy sự run rẩy.

Hoàng thái hậu chạy đến bên giường bàn tay run run nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của đại phi. Dù bản thân không giữ nổi cảm xúc nhưng vẫn cố tỏ ra là bản thân vẫn ổn để trấn an.

''Muội à! Sẽ không sao đâu, muội còn nói sẽ ngắm nhìn Đằng Cảnh ngày một lớn lên và sau này xem mắt cô dâu của Đằng Cảnh nữa mà!'' - Giọng nói rất chậm.

''Muội nghĩ là muội không ổn rồi! Chắc Đằng Cảnh phải nhờ tỷ chăm sóc rồi!'' - Giọng nói thều thào.

''Nói bậy, hoàng thượng đang trên đường về! Chúng ta đã đợi giây phút này lâu lắm rồi, muội mà có chuyện gì tỷ không biết nói gì với hoàng thượng và sau này Cảnh nhi hỏi tỷ làm sao mà tỷ trả lời được!'' - Thái hậu không giữ nổi cảm xúc.

Lam Ninh cũng không kiềm nổi nữa, nước mắt của nàng cũng đã rời thì ra người đang nằm trên giường kia chính là mẫu thân của Đằng Cảnh.

''Hãy thay muội chăm sóc Cảnh nhi, thay muội ở bên cạnh con và sau này làm chủ hôn cho con trai muội nhé!'' - Giọng nói càng lúc càng yếu dần.

''Không, không được đâu! Cảnh nhi cần muội, xin muội đừng rời xa!'' - Nước mắt thái hậu rơi liên tục.

Mẫu thân của Đằng Cảnh nhìn vào con trai mình, đưa bàn tay yếu ớt sờ vào mặt con trai mình và nước mắt rơi liên tục.

''Mẫu thân yêu con rất nhiều, Cảnh nhi!'' - Hôn lên má Đằng Cảnh.

Sau đó ánh mắt của người phụ nữ đáng thương nhìn qua Lam Ninh, giọng nói cực nhỏ nhưng vương phi vẫn nghe được.

''Xin đừng rời xa Đằng Cảnh!'' - Ánh mắt từ từ nhắm lại.

Lam Ninh mở mắt ra và trong đầu cô ấy nhớ lại những giấc mơ trước bóng đen của một người phụ nữ luôn lãng tránh, chính là mẫu thân của Đằng Cảnh.

''Sao nàng lại khóc!'' - Đằng Cảnh lo lắng.

''Thiếp mơ thấy một chuyện rất đau buồn!'' - Lam Ninh rơi nước mắt.

''Không sao chỉ là mơ, thức dậy rồi là sẽ quên ngay thôi!'' - Đằng Cảnh dỗ dành.

''Càng lúc thiếp càng yêu chàng nhiều hơn!'' - Lam Ninh hôn lên má Đằng Cảnh.

''Hả, ờ ờ!'' - Đằng Cảnh ngạc nhiên.

''Thiếp nói, thiếp yêu chàng nhiều lắm!'' - Lam Ninh lại tiếp tục hôn.

Đằng Cảnh vẫn không hiểu gì nhưng khi được vương phi hôn rất thích. Còn gì thích bằng khi vừa ngủ dậy lại được vợ mình hôn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv