Bạn đang đọc truyện Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ của tác giả bánh bao chay. Hể, chuyện gì thế này ??? Chào mọi người tôi là Lam Ninh, không hiểu vì sao tôi từ thế kỉ 21 lại trôi dạt đến nơi nào tôi không rõ nữa mà bây giờ trước mắt tôi là là một khung cảnh vô cùng hỗn loạn, cây cối ngã đổ tùm lum, cả bầu trời nhuộm đầy khói lửa. Hu...hu! Phụ hoàng, mẫu hậu ơi con sợ lắm, con đau lắm hu...hu! Tiếng khóc của trẻ con ở đâu thế nhỉ? Tôi đi theo tiếng khóc tới một hang đá thì đúng có một đứa trẻ nhỏ, vừa ôm con thỏ vừa khóc mếu máo, má đỏ ửng, hai mắt thì đầm đìa nước mắt trông thương vô cùng, tôi tiến lại gần.
Lam Ninh: Em nhỏ, sao em lại ngồi đây khóc? Đứa trẻ ngước mặt lên nhìn tôi khóc to hơn nữa làm tôi lúng túng. Hu...Hu..tỷ tỷ...hix...phụ hoàng hix... mẫu hậu....hix...bị.... Tôi hoàn toàn không hiểu em ấy đang nói gì, nước mắt trộn với nước mũi, vừa khóc vừa nói chuyện là một cực hình đối với người nghe. Tôi nhẹ ôm em ấy lại, vỗ vỗ nhẹ: Lam Ninh: Ngoan nào, không sao rồi có tỷ ở đây, kể tỷ nghe chuyện gì đã xảy ra? Đứa trẻ dần nín khóc, hai tay xoa xoa mắt nhưng nó vẫn ôm chặt lấy tôi.
Có rất nhiều người đến nhà em, họ bắt phụ hoàng với mẫu hậu, làm nhiều người bị thương, em được một chú thị vệ bế em ra đây, chú nói em ngồi ngoan ở đây chú sẽ cho kẹo, em ngồi rất lâu nhưng mãi không thấy chú trở lại, em nhớ phụ hoàng nhớ mẫu hậu, em muốn về nhà! Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Trời Đất Tác Thành và Chuyện Tình Của Tổng Tài.
Bình luận truyện