"Ah-ah-aaaaaaahhhhhhh-" Tiếng gào thét thống khổ vang vọng khắp bầu trời.
Khuôn mặt hiện tại của Cổ Tư Mộng quả thực rất khó coi, khắp chỗ đều bầm dập xanh tím, khóe miệng còn chảy ra một vệt máu đỏ... Bộ dạng thảm hại đó thật khiến người khác nhìn vào mà nảy sinh cảm giác thương hại...
Tất nhiên loại cảm giác thương hại này chỉ nảy sinh nếu Cổ Tư Mộng không lớn gan gây ra vụ cắt đứt dây vừa rồi.
Còn giây phút này, ai nấy đều mặc nhiên khẳng định đây là điều cô ta phải gánh chịu. Gieo gió thì ắt gặt bão thôi.
Mãi cho đến khi giọng nói của Từ Thanh Trạch cất lên, Doãn Thu mới chịu dừng lại. Cô thổi thổi tay rồi đi đến chỗ Phượng Tử Hề, bộ dạng trong nháy mắt đã biến thành một con cừu con: "Hề Hề, da cô ta thô ráp quá, tay mình bị sưng lên rồi này!"
Khóe miệng Phượng Tử Hề nhếch lên, rất hợp tác với Doãn Thu mà nói với Cổ Tư Mộng: "Sau khóa huấn luyện này tôi dự sẽ gửi tặng cô một lọ kem dưỡng, nhưng tôi cũng hơi e ngại một chút, da mặt cô hơi dày thì phải, có lẽ phải tầm một chục cm "
" Cô-- " Cổ Tư Mộng vừa bị đánh đến quay cuồng đầu óc, nghe thêm mấy lời này liền tức muốn hộc máu.
Từ Thanh Trạch đứng kinh ngạc một chỗ: "..."
Mấy lời lẽ sắc như dao này!
Đôi mắt của Dạ Lăng Mặc ẩn hiện ý cười: "..."
Đám binh lính: "..."
Trong lòng họ lúc này đang thầm nhắc nhở chính mình, sau này chọc ai thì chọc, nhất định đối tượng không thể là Phượng Tử Hề!
Cuối cùng, chuyện của Từ Tư Kiều và Cổ Tư Mộng được gửi đến tòa án quân sự. Còn về cách phán xét, đó là việc của tòa án!
Dạ Lăng Mặc qua chuyện này cũng muốn tất cả binh lính tự rút ra bài học, trong bất cứ tình huống nào cũng phải biết tiết chế cảm xúc, tránh vì tức giận nhất thời mà gây ra tai họa...
Phượng Tử Hề đứng trong đám đông khẽ nhướn mày, ngẫm thế nào vẫn cảm thấy mấy lời này là dành riêng cho cô vậy!
Từ Thanh Trạch đứng đối diện với tốp binh lính, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc. Giọng nói anh vang lên đầy hào sảng: "Tháng tới có trận thi đấu đầu tiên, tôi hy vọng mọi người sẽ đạt thành tích tốt!" Doãn Thu phấn khích lay lay người Phượng Tử Hề, giọng nói đầy bí ẩn cất lên: "Hề hề, mình nghe nói nếu thắng trận đấu đó sẽ có thưởng!"
Hàng mi tựa cánh bướm của Phượng Tử Hề khẽ động, cô nhìn sang gương mặt đầy phấn khích của Doãn Thu, hạ giọng nói: "Phần thưởng gì?"
Doãn Thu gãi gãi đầu, nhún vai đáp "Mình cũng không rõ!"
Trên trán Phượng Tử Hề không hẹn nổi lên mấy vạch đen. Cô nàng này, rõ ràng không biết phần thưởng là gì, tại sao lại phấn khích như vậy!
"Mọi người có tự tin không?" Một giọng nói mạnh mẽ nhấn chìm tiếng thì thầm của đám người phía dưới.
"Có--"
"Đã ăn cơm chưa? Hô lớn lên!"
"Có!!!!!!!!--" Toàn bộ binh lính lớn giọng hô to, âm thanh truyền đi khắp không gian, rất lâu sau vẫn còn vang vọng.
Trên cây, những chú chim dường như cũng cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào cùng niềm đam mê mãnh liệt của họ nên tiếng hót như hay hơn, như thêm phần cổ vũ...
Tốp binh lính xếp thành một hàng ngay ngắn chỉnh tề, vừa hô vừa mỉm cười hạnh phúc...
Trong ánh mặt trời, những khuôn mặt hiện lên đầy mạnh mẽ và tự tin.
"Muốn giành chiến thắng trước tiên không thể chỉ nói suông mà phải hành động thực tế, mấy ngày sắp tới, chúng tôi sẽ tăng cường huấn luyện!" Nghe xong lời này, một vài người đã có ý định rút lui.
Khóe môi Từ Thanh Trạch hiện lên nụ cười lạnh, muốn từ bỏ e rằng không còn dễ dàng nữa rồi!
Anh hô lớn bằng một âm thanh muốn nuốt trọn sông núi: "Mọi người có quyết tâm kiên trì tới cùng không?"
" Có!!!!!!--"
"Mọi người có thể giành giải nhất không?"
" Có thể!!!"
"...""
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên trong không khí.
Những ngày tiếp theo, ban D đặc biệt bận rộn.
Mỗi ngày đều thức dậy lúc năm giờ sáng để chạy bộ mười km, sau đó luyện tập xà đơn, xà kép, bắn súng...
Binh lính trong các lớp khác cũng bị sự quyết tâm của ban D kích thích.
Đối với việc huấn luyện gây tử vong như vậy. trước kia không phải ban D đều đứng cuối hay sao?
Bây giờ ban D lại đang tập luyện chăm chỉ như vậy, còn lý do gì khiến họ phải lười biếng nữa!