Musaki chưa kịp nghĩ nhiều thì đòn tấn công của Kokushibou lại đến nữa rồi.
Hơi Thở Mặt Trăng – Thất Hình – Ách Kính • Nguyệt Ánh!
Năm đạo trảm kích chạy dọc cắt trên mặt đất theo hình phiễu lan rộng về phía của nàng.
“Cái tên này rõ ràng là chỉ vung lên có một cái a, làm sao lại đánh ra năm đạo trảm kích rồi!?”
Nàng hiện tại cảm giác rất khó khăn, bởi vì vị trí bây giờ của nàng cách Thượng Nhất quá xa, đã ngoài tầm tấn công nên chỉ có thể tránh né tìm thời cơ.
Thế nhưng mỗi khi nàng muốn tiến sâu vào một chút là sẽ bị hắn dùng những đòn tấn công có phạm vi rộng khủng khiếp kia đánh lui.
Như thể hắn biết trước nàng sắp làm gì vậy.
“Chẳng lẽ tên này cũng giống như ngài ấy? Hắn cũng có đôi mắt nhìn thấu thế giới sao?”
Đột nhiên ý nghĩ này loé lên trong đầu nàng, bởi vì một hai lần thì còn có thể là trùng hợp, thế nhưng chuyện này liên tục tiếp diễn với độ chính xác tới mức khó tin thì chắn chắc là không thể trùng hợp được rồi.
Bởi vì có đôi lúc nàng dùng động tác giả, nhưng tên này vẫn rất dễ dàng liền nhìn ra được.
Cặp mắt kia của hắn…ngay từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã luôn nhìn thấu mọi chuyển động của nàng.
“Theo như lời ngài ấy nói thì đối phó với những người có Thế Giới Giác Ngộ chỉ có thể là những người có Thế Giới Giác Ngộ mà thôi. Như vậy ta muốn chiến thắng hắn thì phải tiến vào cảnh giới đó? Trong chiến đấu đột phá a…nghe như trong truyền thuyết anh hùng vậy…ta có thể làm được sao?”
Musaki vừa di chuyển tránh né cùng đỡ đòn, vừa âm thầm cân nhắc cùng phân tích khả năng chiến thắng của mình.
Thật ra thì muốn tiếp cận hắn vẫn còn một cách nữa, nếu cách này không thành công thì vẫn là dựa theo lời của ngài ấy mà tìm cách tiến vào cảnh giới kia đi.
“Hả!? Nàng muốn làm gì? Vị trí đó hẳn là không phải phạm vi tấn công của nàng đi.”
Lúc này đang một lần nữa muốn thi triển kiếm thức Kokushibou bắt gặp một động tác khó hiểu của Musaki nên có chút nghi hoặc tự hỏi.
Cuối cùng thì hắn chỉ có thể bắt gặp chuyển động của người khác, chứ không thể đọc được suy nghĩ của họ a.
Chỉ thấy ở xa xa phía trước, Musaki tay phải cầm đao vươn ra đằng sau hết cở, sau đó hướng về Kokushibou chém tới…
Không!
Là ném tới!
Sưu!
Thanh đao lúc này tựa như một mũi tên một dạng, bắn thẳng về phía Kokushibou, khiến cho người sau một trận kinh ngạc không thôi.
Thế nhưng, dù có chút bất ngờ những vẫn không làm khó được hắn.
Thượng Nhất đối mặt với thanh đao đang bay tới kia, chỉ nhẹ nhàng lệch đầu qua một bên liền có thể hoàn mỹ tránh né.
“Trong chiến đấu lại ném đi đao của mình, là ta đánh giá cao ngươi sao?”
Hắn thần sắc lạnh nhạt nâng lên đại đao muốn hướng về nàng chém tới.
Chỉ là bổng dưng hắn lại thấy một hành động khó hiểu của nàng một lần nữa, nàng lúc này đột nhiên nâng lên cánh tay đối với hư không chộp tới rồi kéo lại về phía mình.
Kokushibou vừa thấy động tác của nàng liền ngưng lại 1 giây, sau đó hắn đột nhiên quay người ra sau chém một cái.
Keeng!
Trong mắt của hắn liền hiện lên hình ảnh một thanh đao màu trắng bạc bị đánh bay, mà tại tay cầm của nó có nối lấy một sợi tơ mỏng gần như trong suốt đang lấp loé.
“Tơ?”
— QUẢNG CÁO —
Ngay tức khắc, thân đao của hắn khẽ rung lên, toát ra mấy đạo kiếm khí nhỏ bé cắt đứt đi sợi tơ kia.
Lúc này, ở phía sau hắn truyền đến âm thanh xé gió.
Musaki cuối cùng cũng tiếp cận được Kokushibou!
Nàng hướng về lưng của hắn giơ lên tay trái đấm tới một đấm.
Chỉ là…
Phốc xuy!
Chớp mắt một cái cánh tay của nàng liền bị hắn chém rụng rơi xuống đất!
“Những thứ ngươi làm chỉ là trò trẻ con mà thôi!”
Hắn xoay người lại nâng lên đại đao hướng nàng bổ xuống.
Musaki hai mắt co rụt, hàm răng cắn chặt, cánh tay còn lại liền một lần nữa bóp chặt, rồi kéo một cái.
Chỉ thấy vốn đang bị đánh bay [Xuất Vân Nguyệt Lạc] lại đột ngột chuyển hướng nhắm vào cổ của Kokushibou xoay trong chém tới.
“Vẫn còn một sợi nữa sao?”
Mặc dù không biết nàng làm thế nào mà liên tục qua mặt được hắn, thế nhưng lúc này hắn cũng không thèm quan tâm mà tiếp tục chém xuống, bởi vì chỉ với một sợi tơ kia, dù có trúng đi chăng nữa thì cũng không đủ lực để cắt phá làn da của hắn.
Nhìn lấy thanh khủng bố đại đao kia hướng về đầu mình chém xuống, Musaki trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo.
Cái tên này trước mắt rõ ràng chính là một thanh đao hình người a, lúc nãy khi nàng đấm hắn thì đột nhiên sau lưng hắn mọc ra một lưỡi đao, sau đó nó ngay lập tức bắn ra trảm kích cắt đứt cánh tay của nàng, hoàn toàn không cần vung đao gì cả.
Mặc dù đang lâm vào tuyệt cảnh, nhưng nàng vẫn không khoanh tay chịu chết, mà nâng lên cánh tay trái vừa hồi phục kia, nhanh chóng bắt lấy sống đao của Kokushibou, dùng hết tất cả sức lực của thân thể làm lệch lại hướng chém của hắn.
Phốc xuy!
Một nửa người bên trái tính từ cổ đến một phần đùi trái của nàng ngay lập tức bị gọt xuống.
Cơn đau thấu trời khi mất đi một phần thân thể truyền lên não khiến nàng hai mắt nhất thời nổ đom đóm, tầm nhìn liền tối sầm lại trong 1 giây.
Mặc dù nàng có thể hoá quỷ trong một thời gian ngắn, nhưng đây chỉ là trục lợi, nàng thừa hưởng sức hồi phục của Gin nhưng cảm giác đau lại không suy giảm giống quỷ được.
“Gruu…”
Hàm răng của nàng nghiến chặt lại để không phải kêu ra tiếng, sau đó liền nâng cánh tay phải lên trời.
Đúng lúc này [Xuất Vân Nguyệt Lạc] lại một lần nữa trở về tay của nàng, từ lúc ban đầu nàng đã không có ý định sử dụng những sợi tơ kia để chặt đầu của Kokushibou rồi, mà chỉ dùng nó để đánh lạc hướng mà thôi.
“Đi chết đi, đồ quái vật!!!”
Chỉ còn một nửa bên phải Musaki, trên cánh tay hay khuôn mặt đều nổi lên gân xanh, dùng hết tất cả sức lực trong cơ thể giơ cao thái đao lên trời, lúc này chỉ thấy lưỡi đao vốn là màu trắng bạc bây giờ lại bị nhuộm bởi một màu đỏ hồng tựa như bị nung nóng một dạng.
Ai là người hiểu đao nhất?
Là người sử dụng sao?
Không phải!
Người hiểu đao nhất chính là người đã rèn đúc ra nó.
[Xuất Vân Nguyệt Lạc] là tác phẩm mà nàng cho rằng nó có thể sánh ngang với Zantō Tsurugi là vì sao?
— QUẢNG CÁO —
Là do nó đẹp? Là do nó chứa các cơ quan ẩn chứa những sợi tơ bên trong?
Tất cả đều không phải!
Thứ đã đẩy nó lên một tầm cao ngang với Yêu Đao Zantō Tsurugi, chính là nếu ở trong tay nàng và kết hợp với kỹ thuật hơi thở đặc biệt của mình thì thanh đao này có thể dễ dàng hoá đỏ hơn bất kì một thanh đao nào khác.
Cũng giống như Zantō Tsurugi chỉ mạnh nhất khi trong tay của ngài ấy vậy.
[Xuất Vân Nguyệt Lạc] sẽ chỉ mạnh nhất khi ở trong tay nàng.
Bởi vì nguyên liệu của nàng chính là loại tốt nhất ở hiện tại, những loại kim thiết được gia tộc thu thập từ rất lâu về trước rồi. Cộng thêm nàng lại hiểu được nguyên lý hoá đỏ lưỡi đao.
Khi kết hợp những kiến thức này lại thì [Xuất Vân Nguyệt Lạc] liền ra đời.
Trong nháy mắt thời gian, Musaki liền hướng về cái cổ và tứ chi của Kokushibou chém ra năm đạo trảm kích.
Hơi Thở Của Kiếm Thức Thứ Năm – Ngũ Kiếm • Trảm Ngũ Long!
Năm đạo trảm kích ẩn chứa vô số tia “kiếm khí” nhỏ như kim châm liên miên rít gào, tạo thành một loại âm thanh tựa như tiếng kêu thảm thiết của năm con rồng một dạng.
Xuỳ! Xuỳ! Xuỳ! Xuỳ!
Thế nhưng, năm nhát chém nhưng chỉ có 4 đạo huyết hoa hiện ra, nhát chém chí mạng nhất ngay ở cổ lại bị hắn cho né tránh được.
“Đáng chết, hai con mắt của hắn thật phiền phức!”
Thời gian lúc này tựa như đang bị tua chậm một dạng, Musaki trong lòng không ngừng thầm hận lấy, bởi vì không hận không được a, dù nàng đã đánh bất ngờ cùng bức tốc như vậy mà vẫn bị hắn né được nhát chém chặt đầu của nàng.
Lúc này nàng lại xoay chuyển lưỡi đao, muốn dùng ra thức thứ hai [Đoạt Mệnh] để thay đổi quỹ đạo nhát chém.
Chỉ là Kokushibou vốn đã đề phòng trước rồi, từ cái lúc mà hắn thấy lưỡi đao của nàng hoá đỏ, thì trên ngực của hắn đã mọc ra mấy cái lưỡi đao từ trước, chỉ thấy trên thân của hắn đột nhiên bùng nổ một loạt trảm kích.
Ngũ Hình – Nguyệt Phách Tai Oa!
Musaki hai mắt đỏ ngầu trừng lên như muốn nứt, nhìn lấy cơn lốc trảm kích dần dần bao phủ lấy mình.
Phốc…phốc…phốc…
Trong nháy mắt, cả người nàng toàn thân là máu bay ngược ra ngoài, chật vật lăn lộn trên đất.
“Nàng…vậy mà tại thời khắc cuối cùng đó…lại né được!?”
Kokushibou trầm mặc nhìn về thiếu nữ đang té ngã trên đất, những vết thương trên thân cũng cấp tốc hồi phục lại.
‘Nàng chắc chắn là được huấn luyện bởi một người có nhiều kinh nghiệm thực chiến, người đó hẳn là con quỷ kia đi.’
Hắn quả thật là rất ấn tượng với cách tấn công của nàng, vậy mà có thể dùng một phương pháp phổ thông như vậy kết hợp với những cú vung đao tựa như lưu tinh kia, vượt qua [Thế Giới Giác Ngộ] của hắn để tiếp cận và phản công, ép hắn phải dùng ra cách phòng thủ cuối cùng.
Ở phía đối diện Musaki thân thể cũng đang cấp tốc hồi phục trở lại, thân trên nàng hiện tại trần như nhộng, nhưng rất may mắn là có những đường vân của [Hắc Thiểm] đã che đậy lại những bộ phận nhảy cảm, vả lại cho dù không có thứ gì che đậy đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không để ý.
Nàng chống tay đứng dậy xoay người nhìn về phía Kokushibou rồi nở ra một nụ cười.
“Quả thật giống như ngài ấy nói a, chỉ có khoảnh khắc sinh tử mới có thể khiến cho một sinh vật vượt qua giới hạn của bản thân a…”
Musaki liếm lấy vết máu trên khoé miệng, sắc mặt hưng phấn nói, sau đó liền nắm lấy thanh đao chậm rãi đi tới, không ngừng tiếp cận Kokushibou, trong lòng lại thì thầm: “Tính toán thời gian hiện tại đã trôi qua được 10 phút rồi đi.”
Cuộc chiến của nàng và Thượng Nhất đều giao phong trong chớp nhoáng, bên ngoài nhìn bọn hắn liên tục giao phong như vậy sẽ có một lầm tưởng là thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng thật ra từ đầu đến bây giờ chỉ trôi qua 10 phút mà thôi.
Mà trận đại chiến giữa người và quỷ tính từ lúc những Thượng Huyền bước ra từ cánh cổng kia thì chỉ mới trôi qua có khoảng 15 phút, nhìn vào thời gian thì cũng có thể thấy được, đêm nay chính là một đêm dài.
— QUẢNG CÁO —
Qua đến ngày mai rất có thể sẽ không thể gặp được một số bóng người quen thuộc nữa.
Bởi vì chiến tranh thì luôn luôn tàn khốc như vậy!
…
Tại những nơi khác.
“Quác…quác…Hà Trụ Muichirou đã hạ được Thượng Huyền Ngũ, hiện tại thân thể hắn đang bị trúng độc tương đối nghiêm, đang rất cần người đến giúp đỡ…”
Yushirou đang ẩn thân di chuyển qua những con quỷ vô tri, ngẩng đầu nhìn lên con quạ một chút, sau đó liền chạy theo nó đến chỗ của Hà Trụ, trong lòng thì lại không ngừng lo lắng: “Tamayo-sama hẳn cũng đã bị kéo vào trong này đi, không biết ngài ấy hiện tại đang ở đâu.”
Hắn hiện tại đang dùng tầm nhìn của con mèo của mình để tìm kiếm Tamayo, dù sao thì nó cũng có thể truy vết bằng mùi hương đâu.
“Ngạch! Tại sao lại gặp phải hai người này, bọn hắn lại bắt con mèo của ta đi đâu a, khốn kiếp! Ta còn phải nhờ nó để tìm Tamayo-sama.”
Đang phân thần chia sẻ tầm nhìn với con mèo Yushirou bổng nhiên mắng to một tiếng, bởi vì con mèo của hắn bị cái tên mà hắn ghét nhất bắt đi làm chuyện khác a.
Đột nhiên lúc này có một tiếng sấm nổ vang lên tại phía trước, chỉ thấy căn phòng to lớn ở trước mặt loé lên một đạo ánh sáng vàng rực rồi nhanh chóng dập tắt.
“Hả, là Zenitsu?”
Thời gian ở Quân Đoàn Diệt Quỷ, hắn thường xuyên đi qua Điệp Phủ nên đối với bộ ba Tanjirou cũng coi như là quen thuộc, và nhận biết Zenitsu là điều hiển nhiên.
Cũng vào lúc này đột nhiên ở một lối đi gần đó, có hai vị kiếm sĩ đang cõng lấy một thiếu niên có thân hình nhỏ nhắn chạy qua.
“Ở bên đó có tiếng sấm! Hẳn là người sử dụng hơi thở sấm sét đi, chúng ta qua đó xem có ai có thể cứu được Tokitou-sama hay không?”
Trong đó một người hô lên, dẫn đầu hướng về phía Yushirou cùng Zenitsu chạy tới.
“Đừng chạy, quay lại giúp ta một chút a, Murata!”
Một sự trùng hợp ngẫu nhiên có lợi cho phe diệt quỷ.
…
Tại một căn phòng đổ nát nào đó.
“Có thể chống cự ta gần 20 phút, các ngươi quả thật khá đấy. Thế nhưng bốn người các ngươi còn có thể cầm cự được bao lâu đây?”
Kibutsuji Muzan nhìn vào bốn thân ảnh cả người toàn là máu ở trước mặt, cười lạnh nói.
Thật ra là có 5 người thế nhưng Viêm Trụ Kyoujurou hiện tại đã ngã xuống trong một vũng máu ở cách đó không xa, cánh tay trái bị đứt lìa, không rõ sống chết.
Kyoujurou mặc dù mạnh mẽ, lại thức tỉnh [Ấn] nhưng cách tấn công có hắn quá mức đại khai đại hợp cùng trực diện, không thể khéo léo né đòn như những người khác nên hắn mới là người bị thương nặng nhất.
Nếu không phải có bốn người còn lại liên tục hỗ trợ thì có lẽ hắn không chỉ đơn giản là trọng thương và mất một cánh tay như vậy rồi.
“Làm đến nước này thì đã không còn có đường lùi nữa! Chỉ cần cầm chân hắn thêm 1 phút là phần thắng của chúng ta sẽ tăng thêm một phần.”
Nham Trụ Himejima Gyomei ngực chập trùng thở dốc trầm giọng nói.
“Đương nhiên rồi! Vì đây là cơ hội cuối cùng cho chúng ta đâu!”
Phong Trụ Sanemi vẫn như cũ dùng ngữ khí hằn học đáp lại.
Còn về phần Thuỷ Trụ Giyuu cùng Xà Thụ Obanai vốn là người ít nói nên cũng không trả lời, mà chỉ dùng hành động để chứng minh.