“2-3 tháng? Vậy chờ ta lấy được bảo đao của mình đi, dù sao chỉ là đi lấy đao mà thôi hẳn cũng không mất bao lâu thời gian a.”
Gin liếc xéo cái tên đang nằm ở dưới sàn một chút rồi nói.
Hừ, muốn ta huấn luyện thì cũng được thôi, mang đao dâng lên tới tay ta a.
“…”
Kagaya im lặng không đáp, trong lòng không ngừng tự nhủ, hẳn là Uzukamaru sẽ không làm khó gì vị tổ tiên này để kéo dài thời gian đi.
“Được rồi, đã không còn chuyện gì thì ta đi trước, dẫn ta đến Làng Thợ Rèn đi.”
Thấy hắn không trả lời, Gin cũng không tiếp tục ở đây phí thời gian, mà quay người đi ra cửa.
“Amane nói cho Gin tiên sinh biết vị trí của ngôi làng đi.”
Lúc này Kagaya đột nhiên mở miệng nói một câu khiến cho Amane có chút ngỡ ngàng.
“Vâng.”
Nhưng cuối cùng nàng cũng gật đầu nhẹ giọng đáp.
…
Làng Thợ Rèn.
Hiện tại trời đã khuya, mà Gin thì đang đi giữa con đường làng, trên tay hắn có cầm theo một tờ giấy vừa đi vừa xem xét.
“Hửm? Vậy mà ở tách biệt trong khu rừng a.”
Đây chính là tờ giấy chỉ dẫn mà Amane đã đưa cho hắn, bên trên là vẽ lấy đường đi từ dinh thự đi đến ngôi làng và từ ngôi làng đi tới nhà của hậu nhân hắn.
Mắt hắn quét nhìn quan sát xung quanh để đối chiếu với bản đồ và xác định phương hướng. Bởi vì hiện tại trời khuya, nên những người ở đây đều đã lâm vào giấc ngủ hết nên hắn cũng không thể hỏi đường được mà phải tự mình tìm kiếm.
Nhìn một hồi hắn liền hướng về một hướng đi tới.
Xuyên qua một cánh rừng nhỏ hắn cuối cùng cũng thấy được một căn nhà gỗ toạ lạc ở phía xa xa.
Keng…keng…
Bước vào phạm vi của ngôi nhà, hắn liền nghe được âm thanh kim loại va chạm vang lên liên tục, có vẻ như người trong nhà đang rèn đúc cái gì đó.
Gin cũng không để ý cái gì là lễ nghi mà gõ cửa, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào bên trong.
Vụt!
Chỉ là ngay lúc hắn vừa bước một bước vào nhà thì ngay tức một con dao hướng về phía đầu của hắn bay xẹt qua, thế nhưng hắn cũng không có làm ra động tác tránh né, bởi vì con dao này chỉ xẹt qua bên tai của hắn mà thôi, cũng không phải là vì người phi dao phi hụt, mà là người kia cố tình không có phi trúng hắn a.
Cuối cùng Gin cũng nhìn rõ được thân ảnh trước mắt.
Đây chính là một thiếu nữ tầm 16-17 tuổi có chiều cao trung bình chỉ hơn 1m60 một chút, nàng có làn da hơi ngăm đen, hẳn là do tiếp xúc nhiều với lò rèn, dáng người mảnh khảnh nhưng lại không quá gầy, trên người mặc lấy một bộ Kimono màu đen hơi có chút cũ kĩ, tại cổ áo bị nàng kéo ra rất rộng, đứng ở xa cũng có thể thấy được cái rãnh sâu hun hút kia.
Và đặc biệt là gương mặt của nàng rất là xinh đẹp, lại thêm mái tóc màu trắng nổi bật, dù cho làn da màu ngăm đen kia có đôi phần che đậy lại nhưng cũng không thể che giấu hoàn toàn vẻ đẹp đó.
Còn về ánh mắt…à thì ánh mắt to tròn màu xanh lam của nàng bây giờ đang nhìn chòng chọc vào hắn đâu.
“Ngươi là ai?”
Ngữ khí của thiếu nữ rất là âm trầm hỏi lấy.
“Ngươi là…vợ hay bạn gái của Uzukamaru? Hắn hiện tại đang ở đâu?”
Nhìn thiếu nữ trước mắt, hắn cũng không trả lời nàng mà là đứng đó có chút trầm ngâm, rồi mở miệng dò hỏi.
“…”
Thiếu nữ đột nhiên lâm vào yên lặng, nhưng Gin có thể thấy được hai mắt loé lên một tia kinh ngạc nhìn lấy hắn.
Sau một lát im lặng, nàng mới bắt đầu mở miệng nói: “Ngươi là Bạch Dạ Xoa? Là Oyakata-sama kêu ngươi đến đây tìm hắn sao? Uzukamaru hiện tại đã đi ra ngoài rồi, phải một hai ngày sau thì hắn mới trở về.”
“Ngươi là vợ của hắn?”
Gin lại một lần nữa dò hỏi.
“Ngươi…cũng có thể coi là như vậy.”
“Vậy thì tốt, Oyakata của các ngươi kêu ta đến đây để lấy thanh đao gọi là Zantō Tsurugi, ngươi mang nó ra để ta mang đi.”
Thấy nàng có quan hệ thân thiết với Uzukamaru, nên hắn liền ngay tức khắc đi thẳng vào vấn đề.
“Zantō Tsurugi? Ta chưa từng nghe hắn nhắc tới thanh đao có tên như vậy, ngươi vẫn là chờ hắn trở về đi lại nói.”
Thiếu nữ tựa hồ đang suy ngẫm một chút rồi lắc đầu nói.
“Ồ vậy sao? Kagaya sẽ không thể nào nói dối ta được, nên ta vẫn là tự mình tìm đi.”
Hắn nghe vậy cũng không có chần chờ, liền xắn lên tay áo, bộ dạng là muốn đi xét nhà người khác.
“Ngươi——!”
Nàng đưa tay ra muốn ngăn cản lại hắn thì đột nhiên cảm thấy mặt mình có một ngọn gió nhẹ phớt qua, sau đó liền mở to mắt nhìn về phía trước, ở nơi đó lúc này làm gì còn thân ảnh nào nữa.
“Hmm, các ngươi có khá là nhiều đao đấy.”
Lúc nàng còn chưa định hình lại thì một giọng nói kinh ngạc vang lên ở sau lưng đánh thức nàng.
Thiếu nữ lập tức quay người nhìn lấy bóng lưng cao lớn kia, mồ hôi lạnh trên trán không nhịn được mà ứa ra.
Quá nhanh!
Không thua kém gì Nham Trụ Himejima Gyomei.
Không ngờ nam nhân trước mắt này cũng không thua người mạnh nhất trong Quân Đoàn Diệt Quỷ a.
“Những thanh đao đó chính là do gia tộc của Uzukamaru thu thập được.”
Nàng hít sâu một hơi cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại một chút rồi đáp.
“Vậy sao?”
Gin đi xem xét một vòng, động tác rất mượt mà lục tung cả căn nhà gỗ nhưng cũng không tìm thấy được thứ hắn cần, cuối cùng hắn liền liếc thiếu nữ trước mắt một cái rồi hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Người có thể gọi ta là Musaki.”
“Được rồi Musaki, trong căn phòng này Uzukamaru thích nhất là thanh đao nào?”
Hắn gật đầu một cái rồi hỏi nàng một câu.
Đột nhiên bị hỏi như vậy nàng cũng có chút bất ngờ, những vẫn là chỉ về một đôi song đao nói: “Hắn thích nhất là hai cây đao kia.”
“Ồ, vì sao?”
“Đó là hai thanh đao của Miyamoto no Musashi, một vị kiếm sĩ nổi danh trong lịch sử.”
Nàng rất bình tĩnh chỉ về hai thanh đao kia nói, mặc dù bị hỏi hơi có chút bất ngờ nhưng, nàng cũng suy đoán được một chút ý nghĩ của vị này.
Hẳn là muốn lấy đi thứ yêu thích của Uzukamaru để hòng uy hiếp đi, đáng tiếc nàng đã biết tỏng từ lâu rồi đâu.
Nàng thế nhưng là hâm mộ Sasaki Kojirou đâu, chỉ tiếc gia tộc cũng không có giữ thanh bảo đao của hắn.
“Ừm, vậy hai thanh này ta tạm thời giữ lấy.”
Hắn nghe xong liền rất bình tĩnh lấy hai thanh đao xuống đeo vào bên hông, rồi quay lại nhìn nàng một chút.
“Ngạch, ngươi không được làm như vậy a, dù cho có được Oyakata cho phép đến đây nhưng cũng không thể tuỳ tiện lấy đồ của người khác như vậy đi.”
Musaki thấy như vậy cũng là ra vẻ một chút cho hợp tình huống, nếu không thì cảm giác hơi kì quái đâu.
“Thì sao?”
Gin dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc phủi nàng một cái, sau đó liền không thèm để ý mà đi ra ngoài.
Chỉ là khi lướt qua cái lò rèn đang còn rực lửa kia thì ánh mắt của hắn liền bị thu hút bởi một vật.
Đó chính là một cái hồ lô, mà cái hồ lô nàng đối với hắn cũng không lạ lẫm gì chính là cái của Shuten Douji cái tên kia.
“Ồ!? Thêm cả cái này nữa.”
Thấy cái hồ lô bị hắn lấy đi thì Musaki cũng không đứng nhìn nữa, mà bắt đầu chớp mắt xông tới muốn giành lại, chỉ là tốc độ của nàng thì làm sao có thể sánh được với Gin, hắn rất dễ dàng liền tránh được những cú vồ của nàng.
“Trả lại đây, ngươi muốn cái gì cũng được, nhưng trừ nó ra! Đây chính là báu vật gia truyền của ta…của chồng ta!”
Musaki biểu lộ có chút tức giận nói, lần này nàng cũng không phải là đang làm bộ, mà là đang tức giận thật.
Cái hồ lô này đối với một thợ rèn như nàng là quá quý trọng, nó đã giúp nàng tiết kiệm rất nhiều thời gian đi lấy nước, nên biết là từ nhà nàng đến con suối gần nhất cũng có một khoảng cách đâu, nếu dùng phương pháp như người bình thường thì hiệu suất rất thấp, nhưng với cái hồ lô này thì nàng chỉ cần một lần đi liền có đủ nước dùng trong 10 ngày nửa tháng a.
“Há… kệ ngươi.”
Đối với vẻ tức giận của nàng, hắn chỉ lơ đễnh đáp trả một câu, sau đó dùng ánh mắt quét nhìn xung quanh một vòng.
Mà lúc này ở bên cạnh, Musaki nhìn dáng vẻ như đang muốn tìm thêm thứ giá trị của hắn, thì cơn tức lại xông lên não, cả người run rẩy nghiến răng nghiến lời nhìn chằm chằm vào hắn một lát, sau đó liền quay lưng đi về phòng ngủ của mình.
Hắn cũng có chút hiếu kì nhìn theo bóng lưng của nàng, để xem xem thiếu nữ này sẽ làm gì tiếp theo.
Sưu!
Musaki vừa vào bước vào trong phòng, thì vài giây sau đó một bóng người từ trong đó bay ra, tay cầm lấy một thanh đại thái đao hướng về phía hắn chém tới.
Chỉ là Gin lúc này hai mắt đột nhiên sáng lên nhìn chăm chăm vào thiếu nữ đang phóng tới kia, không, hoặc là nói hắn nhìn vào thanh thái đao mà nàng đang cầm ở trên tay.
“Doujigiri a, quả là thu thập ngoài ý muốn đâu, không ngờ chỉ một lần đi như vậy mà đã tìm lại rất nhiều thứ bị thất lạc nha.”
Vừa dứt lời, hắn nhanh như chớp rút ra một thanh đao ở bên hông rồi giơ lên chặn lại nàng.
Keeng!
Một tia lửa loé lên khi hai thanh đao va chạm.
“Chậc.”
Musaki tặc lưỡi một cái, cổ tay cấp tốc xoay chuyển muốn biến chiêu.
Rầm!
Chỉ là nàng còn chưa kịp làm gì thì tầm mắt nàng đột nhiên hoa lên một cái, sau đó cảm giác cả người liền bị ném, lưng đập vào vách tường ở đối diện.
“Chậc a chậc a, tịch thu!”
Hắn đi tới vị trí của nàng nhặt lên thanh Doujigiri, miệng không nhịn được liền nhái lại nàng hai cái.
Sau khi đeo thanh đao vào bên hông thì hắn ngồi xuống bên cạnh nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thật không biết thanh Zantō Tsurugi nằm ở đâu sao?”
“Khục…ta…không biết! C-chờ chồng ta trở về thì ngươi hỏi hắn a.”
Musaki lúc này đang ôm bụng hít thở khó khăn đáp, dù sao thì cú đập lúc nãy cũng không nhẹ nhàng đâu.
“Chồng ngươi?”
Ánh mắt hắn có chút im lặng nhìn nàng một cái, sau đó liền nói: “Được thôi, vậy thì ta sẽ chờ chồng ngươi về.”
Gin đứng thẳng người lên, rồi đi vào phòng nàng, mặc dù biết là hẳn sẽ không có trong này nhưng hắn vẫn là muốn tìm một chút.
Lục soát một hồi thì quả nhiên vẫn là không có, hắn liền lẩm bẩm nói: “Cô nàng này là đang giấu ở đâu a.”
Đừng tưởng rằng từ đầu đến giờ hắn tin lời nàng nói.
Chồng nàng là Uzukamaru?
Nàng là Uzukamaru thì có a.
Hắn thế nhưng là có [Thế Giới Giác Ngộ] đâu, con người khi nói dối thì nhịp thở cùng nhịp tim sẽ đập theo một cách bất thường, hắn chỉ cần tia một chút liền nhìn ra một hai.
Với lại có chồng rồi mà thân thể vẫn nguyên vẹn a, hắn không tin nam nhân ở thời đại này lại có người tuân thủ luật đủ 18 tuổi đấy.
Nhưng là hiện tại nhìn biểu hiện của nàng chính là chết cũng không chịu nói thì hắn cũng có chút khó làm.
Giết là tất nhiên không được, ai biết nàng đã giấu ở đâu, hắn cũng không nhàn rỗi mà bỏ công đi tìm lung tung.
Vẫn là để cho Kagaya xử lý đi, tên kia còn đang gấp hơn mình a.
Đã nàng muốn chơi thì hắn liền chiều nàng chơi.
“Được rồi, ngươi nghe qua câu danh ngôn ‘bắt cóc tống tiền’ chứ? Ngươi hiện tại chính thức được ta bắt cóc mang đi.”
Vừa bước ra khỏi phòng, bất chấp sự phản kháng của nàng, hắn một tay đánh cho nàng ngất xỉu rồi vác lên vai mang đi.