“Ồ hô…tối hôm qua hắn vội vàng như vậy, hoá ra là đi giết một tên Thượng Huyền.”
Kagaya đứng trước một tiểu thác nước, vẻ mặt rất bất ngờ khi nghe thấy báo cáo được Amane đọc lên.
“Oyakata-sama, trong báo cáo nói hắn không sử dụng Nhật Luân Đao, hắn thật sử có thể giết được quỷ sao?”
Amane có chút khó hiểu nhìn lấy hắn hỏi lấy.
“Ai biết được…có lẽ là hắn có một khả năng đặc biệt nào đó đi.”
Hắn khi nghe nàng thắc mắc như vậy, cũng chỉ là cười nhẹ một cái rồi đáp.
Cũng không đợi nàng nói thêm cái gì, hắn tiếp tục mở miệng nói: “Mà lần này, hắn cũng xem như đã cứu mạng của Kyoujurou, những người khác có lẽ sẽ có chút thay đổi cách nhìn về hắn a.”
Nàng nghe xong liền yên lặng không đáp, chỉ đứng đó nâng tay đỡ lấy hắn.
…
Tại những nơi khác.
Từng vị trụ cột ở từng nơi khác nhau cũng bắt đầu nhận lấy tin tức của trận chiến.
“Ara ara, tối hôm qua gấp gáp như vậy, ra là chạy đi đánh nhau.”
Shinobu đứng trên con đường của một thị trấn, khi nghe xong những báo cáo kia liền mỉm cười nói.
“Hắn đánh chúng ta còn không đã hay sao, mà phải đi tìm kẻ địch khác để đánh nhau a?”
Lúc này ở bên cạnh nàng cũng vang lên một âm thanh nghi hoặc hỏi lấy.
“Hắn mà thật đánh thì ngươi cũng không phải chỉ có cơ thể ê ẩm đâu tỷ tỷ.”
Nàng liếc xéo người tỷ tỷ càng lớn càng không đứng đắn của mình một chút.
“Shinobu, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải trả lời thật lòng ta a.”
Khi nhắc tới chuyện này thì Kanae tựa như nghĩ tới thứ gì một dạng, bổng dưng kéo nàng lại gần, miệng kề sát vào tai nàng nói.
Mà Shinobu đột nhiên nghe thấy ngữ khí hơi có chút nghiêm trọng của Kanae thì trong lòng cũng là một trận hiếu kì: “Chuyện gì mà ngươi lại nghiêm trọng như vậy?”
“Chuyện của ngươi cùng Gin a, ngươi phải trả lời thật cho ta biết.”
Thế nhưng Kanae cũng không để ý nàng mà tiếp tục hạ thấp giọng, nói.
“T-ta và hắn cũng không có chuyện gì xảy ra hết a.”
Shinobu nghe tới đây trong lòng liền lộp bộp một cái, có chút hốt hoảng đối với tỷ tỷ mình giải thích.
“Ngươi nghiêm túc nghe ta nói một chút! Phải thật lòng trả lời ta! Không được nói dối!”
Kanae hai bàn tay đột nhiên ôm lấy khuôn mặt của nàng, dùng ánh mắt cực kì ngưng trọng nhìn thẳng vào mắt của nàng nói.
“Ực…”
Nàng không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, sau đó ngữ khí lắp bắp nói: “Đ-được rồi, n-ngươi hỏi đi.”
Hiện tại nàng cũng đã sẵn sàng giải bày rồi.
“Ngươi…”
Chẳng hiểu sao khi nghe tới đây thì nhịp tim của nàng liền bắt đầu gia tốc, ánh mắt cũng hơi có chút hốt hoảng không dám nhìn thẳng vào mắt của Kanae.
“…ngươi trong lúc huấn luyện có từng bị hắn đánh vào cái mông chưa?”
“…”
Không khí đột nhiên tĩnh lặng, mà Shinobu thì vẻ mặt ngốc ra đó nhìn lấy Kanae.
Cảm giác của nàng lúc này chỉ có một từ, đó là…
Sốc!
Nàng quả thật là có lỗi với trái tim của mình a, lúc nãy nàng vậy mà suýt nữa liền làm cho nó vỡ ra đến, cuối cùng câu hỏi vậy mà không như trong tưởng tượng của nàng.
Chỉ là câu hỏi này cũng không đơn giản đâu.
Shinobu âm trầm nở ra một nụ cười mỉm, nhìn lấy tỷ tỷ của mình.
“Ngạch! Chúng ta đi nơi khác nhìn xem đi, Kanao.”
Kanae đột nhiên cảm thấy có một tia ý lạnh chạy dọc sống lưng, nàng rùng mình một cái, trong lòng âm thầm mắng chính mình không giữ được mồm miệng, sau đó nắm lấy tay của Kanao rồi quay người rời đi.
“Đứng lại. Xem ra chúng ta cần tìm một nơi để tâm sự đâu, tỷ tỷ!”
Lúc Kanae đang bước đi thì cảm thấy Kanao dừng lại, sau đó là một âm thanh tuy rất quen thuộc, nhưng lúc này lại khiến nàng cảm thấy lạnh cả người vang lên.
Nàng cả người căng cứng, từ từ quay đầu nhìn lại.
Đập vào mắt chính là hình ảnh Shinobu đứng ở phía sau, nắm chặt lấy tay của Kanao giữ lại không cho nàng di chuyển, khuôn mặt vẫn luôn duy trì mỉm cười, ánh mắt thì lại nhìn nàng một cách rất là trìu mến.
Trìu mến tới mức khiến nàng cảm thấy sởn gai óc.
Mà thiếu nữ Kanao đang đứng ở giữa, cũng cảm giác được không đúng, nàng mặc dù không mở miệng nói gì, thế nhưng vẻ mặt đồ mồ hôi kia, liền có thể thấy được nội tâm hồi hộp của nàng hiện tại.
“Ách! Shinobu, ta chỉ là nói đùa mà thôi.”
Kanae đổ mồ hôi hột lui về phía sau một bước, ngữ khí lắp bắp nói.
“Ồ? Để ta trả lời cho ngươi biết luôn nhỉ, hắn cũng chưa từng đánh ta như thế. Ngươi chẳng lẽ đã bị hắn đánh như vậy sao? Có đau không? Hay để ta khám cho ngươi nhé?”
“K-không cần đâu.”
“Ara? Vậy là có đánh nhưng mà không đau chứ gì? Cho nên mới không cần ta khám?”
“Ngạch! Không phải.”
Nghe Shinobu nói như vậy nàng liền điên cuồng lắc đầu phủ nhận.
“Aizz, ngươi không cần phủ nhận như vậy. Ta cũng không có làm gì ngươi, chỉ muốn ngươi sau này đừng để hắn lợi dụng như vậy nữamà thôi.”
Lúc này Shinobu đột nhiên thở dài một hơi, đối với Kanae lắc đầu nhẹ nhàng nói, tựa như là đang than thở một dạng.
Chẳng hiểu sao khi thấy nàng như vậy, Kanae cũng có chút cảm động.
Hoá ra nàng chỉ là lo lắng cho mình mà thôi a.
Sau đó nàng liền nắm lấy tay của muội muội mình, dùng ngữ khí ăn năn hối lỗi nói: “Shinobu, lần sau ta sẽ không cho hắn đánh ta như vậy nữa, ta hứa!”
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận a, tỷ tỷ.”
“?”
Kanae một mặt mộng bức nhìn vẻ mặt thay đổi 180 độ của Shinobu có chút không nói nên lời.
“Nói đi, là khi nào?”
Shinobu mỉm cười nhìn nàng một chút rồi hỏi lấy.
“T-ta…ta…là buổi tối ngày hôm kia, cái đêm trước khi hắn cho nghỉ một ngày.”
Nàng cảm giác, nếu mình không nói thật thì sắp tới sẽ có chuyện không may xảy ra a.
“Ồ, vậy sao?”
“Uy, Shinobu, ngươi hẳn không có lý do gì để nổi giận, đúng chứ?”
Kanae nghe ngữ khí quái dị kia, liền cố gắng nhắc nhở lấy muội muội của mình.
“Làm sao lại không? Ngươi là tỷ tỷ của ta mà…?”
“Nếu thế thì ngươi phải bênh vực ta a, tại sao lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy!?”
Nàng cuối cùng vẫn là chịu không nổi ánh mắt kia, liền quay người chạy mất.
Bỏ mặt lại Shinobu cùng Kanao đứng ở tại chỗ.
“Ara ara, lần này xem như là bắt được thóp của ngươi, để xem sau này ngươi còn dám trêu chọc ta nữa hay không. Còn cái tên kia vậy mà lén lút chiếm tiện nghi của tỷ tỷ ta, chờ trở về lại nói với Tamayo-san.”
…
“Vậy là đại thúc đã cứu được Rengoku-san sao?”
Mitsuri đang ngồi ăn trong một hàng quán nhỏ ven đường, khi nghe thấy thông tin này thì cũng lẩm bẩm nói.
“Mou~ trốn như vậy là đủ rồi, lo nghĩ như vậy quả thật là phiền chết a.”
Nàng im lặng một hồi thì đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng nói, tựa như là đang tự cổ vũ bản thân nàng vậy.
Thật ra từ nửa tháng trước là nàng đã có thể trở về Điệp Phủ rồi, nhưng không biết tại sao khi nghĩ đến vị đại thúc kia, cũng đang ở đó thì nàng lại không dám về.
Thế là nàng đã đi lang thang, vừa làm nhiệm vụ vừa ăn vặt suốt nửa tháng qua.
Cho đến hiện tại thì nàng đã có chút phát chán rồi, nàng nhớ Kanae tỷ, cũng nhớ Shinobu-chan cùng với mọi người ở đó.
“Aaaa, ta quả thật là nhớ mọi người a. Cảm giác này thật đáng ghét!”
Nàng hiện tại đang rất là phiền não, không biết bản thân phải làm như thế nào mới có thể giảng hoà được với đại thúc, bởi vì dựa vào quan sát của nàng thì hắn đang rất chán ghét nàng a.
Sau một hồi phát tiết, dưới ánh mắt sợ hãi của bà chủ hàng quán, nàng liền thở dài một hơi đi tới trước mắt bà chủ trả tiền rồi rời đi.
“Lại dạo chơi một đêm rồi trở về cũng không muộn.”
Lẩm bẩm một câu, sau đó nàng hướng trở về khách sạn của mình đang ở đi tới.
Rất nhanh thời gian liền trôi đến buổi tối.
“Hôm nay nhất quyết không no không về a.”
Lúc này Mitsuri cũng từ trong khách sạn đi ra.
Nàng hiện tại cũng không mặc lấy đồng phục của thợ săn quỷ mà là mặc một bộ Kimono màu hồng nhạt, chân mang guốc gỗ đi trên đường.
Hôm nay nàng là muốn giải toả căng thẳng đâu.
Những chuyện phiền não của công việc liền tạm thời quăng ra sau đầu a.
“Oa, thật những thứ này thật đáng yêu.”
Đang đi trên đường, đột nhiên ánh mắt của nàng liền bị thu hút bởi một hàng quán bán đồ lưu niệm.
Trên đó trưng bày rất nhiều loại hình con vật được làm từ đất sét, ngoài ra còn có một số món đồ chơi khác nữa, chẳng hạn như…
“Sợi dây này…là dùng để làm gì?”
Bổng nhiên ở bên cạnh nàng lúc này đột nhiên có một giọng nói thanh lãnh của một thiếu nữ vang lên.
Mitsuri nghe thấy giọng nói này ở sát bên cạnh liền có chút giật mình, quay đầu nhìn sang.
Thế nhưng sau một khắc, nàng liền ngây người ra mà nhìn lấy…
Bởi vì thiếu nữ này thật sự là quá đẹp, nàng có một mái tóc đen huyền dài quá vai một chút, hàng mi cong, sống mũi tinh xảo như ngọc, đôi môi hồng hào ướt át, tất cả những yếu tố này đã tạo thành một gương mặt xinh đẹp một cách tuyệt đối, khiến cho Mitsuri khi đứng ở bên cạnh cũng có chút ảm đạm phai mờ.
Chẳng những là xinh đẹp, mà Mitsuri còn cảm nhận được một nét hiền dịu đến lạ từ trên gương mặt của nàng, làm cho những người khác khi nhìn vào đều sẽ cảm giác được một loại cảm xúc yên tâm cùng ấm áp a.
Chỉ là trái ngược với vẻ mặt, ánh mắt màu xanh lục bảo của nàng lại tựa như không có cảm xúc một dạng, nàng rất lạnh nhạt nhìn lấy sợi dây ở trên quầy hàng.
Mà còn có một điểm khiến cho Mitsuri đặc biệt chú ý nữa là…
…Ngực.
Khi so sánh với chiều cao kia thì vòng một của nàng của thật là rất to a.
Mitsuri quan sát một chút liền thầm nghĩ trong lòng: “Rõ ràng là thấp hơn cả ta, nhưng bộ ngực kia không khỏi có chút quá phận đi.”
Nàng tự nhủ với lòng mình là ngực của mình cũng không nhỏ, nhưng khi so với thiếu nữ ở bên cạnh thì cũng có chút không bằng a. Người ta còn chấp cả chiều cao đâu.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì cuộc trò chuyện ở bên cạnh vẫn đang diễn ra.
“A, xin lỗi tiểu thư, ta có chút thất thố. Cả đời ta chưa từng thấy ai xinh đẹp như ngươi đâu. Đây là sợi dây dùng để chơi Ayatori, được rất nhiều thiếu niên thiếu nữ ưa thích.”
Bà chủ lúc này cũng từ trong ngơ ngác tỉnh lại, nàng liên tục cúi đầu xin lỗi rồi sau đó mới bắt đầu giới thiệu về sợi dây kia.
“Ayatori là gì?”
Thiếu nữ kia tựa hồ cũng không biết đó là gì, nàng nghiêng nghiêng đầu hỏi lấy.
“À…ta sẽ giải thích cho tiểu thư một chút. Ayatori cụ thể là dùng lấy sợi dây này để xếp thành những hình dạng khác nhau. Ngươi nhìn…đây là hình ngôi sao, còn đây là hình hồ điệp.”
Thấy thiếu nữ trước mắt không biết đến Ayatori, bà chủ cũng rất kiên nhẫn giải thích cùng làm mẫu cho nàng xem.
“Đây là Ayatori sao?”
Ánh mắt của thiếu nữ kia đột nhiên có chút lấp loé, chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy những thứ này có chút quen thuộc.
Tựa như nàng đang từng làm như vậy cho một người nào đó xem trong quá khứ vậy.
Thế nhưng dù nàng có cố gắng như thế nào cũng không thể nhớ ra được thứ gì, nên cuối cùng cũng đành từ bỏ.
“Phải a, tiểu thư muốn mua sao, thứ này chỉ có 10 đồng yên mà thôi.”
“Cái này…ta không có tiền.”
Thiếu nữ suy nghĩ một chút liền lắc đầu nói một câu, rồi quay người rời đi.
Bởi vì hiện tại người kia đang hối thúc nàng đâu.
Chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, lại đi mua cũng không muộn.
“Ngạch.”
Bà chủ thấy nàng đi dứt khoát như vậy cũng là rất bất ngờ, bởi vì theo kinh nghiệm bán hàng của mình thì nàng rõ ràng đối với nó rất hứng thú a.
“Bà chủ, cái này ta mua, 10 đồng yên của ngươi đây.”
Lúc này, đang ở một bên quan sát từ đầu đến giờ Mitsuri đột nhiên nhào tới đặt tiền lên quầy rồi cầm lấy sợi dây kia quay người đuổi theo thiếu nữ khi nãy.
“Chờ một chút!”
Mitsuri từ đằng sau chạy tới, muốn bắt lấy tay của thiếu nữ kia thì lại bị nàng rất dễ dàng tránh thoát.
Thiếu nữ quay mặt lại nhìn lấy nàng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ách…ngươi…ta lúc nãy thấy ngươi rất thích sợi dây này, nên ta liền mua nó để tặng cho ngươi a.”
Mặc dù bị tránh thoát nhưng Mitsuri lúc này cũng không để ý, nàng hiện tại đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ở đối diện, dùng ngữ khí hoạt bát nói.
“Không cần…ta tự mua được.”
Nói xong, thiếu nữ cũng không dây dưa cùng nàng mà quay người rời đi.
“Chờ một chút! Chúng ta đã từng gặp nhau trước kia sao?”
Nàng tiếp tục chạy tới bên cạnh rất nghi hoặc dò hỏi.
“…”
Chỉ là thiếu nữ kia tựa hồ cũng không muốn nói chuyện với nàng, ngay cả liếc cũng không liếc nàng một cái mà tiếp tục như thế đi thẳng.
“Ngạch. Đã như vậy thì ngươi nhận lấy sợi dây này, đây là ta mua vì muốn tặng cho ngươi, nếu ngươi không nhận lấy thì ta cũng không biết phải làm gì với nó a.”
“…”
“Mou~ đây ngươi cầm lấy!”
Liên tục bị bơ lấy, Mitsuri liền chạy tới bắt lấy tay nàng rồi đặt sợi dây lên đó nói.
Điều kì lạ là lần này thiếu nữ kia cũng không có tránh thoát, mà cứ mặc cho nàng đặt sợi dây với lòng bàn tay.
“Ngươi đây là muốn chết sao?”
Lúc này thiếu nữ đột nhiên lạnh giọng hỏi.
“Ách! Ta mới không muốn chết đâu, chỉ là thấy ngươi có vẻ thích nó như vậy, mà không mua thì thật uổng phí. Thứ này thật ra rất rẻ, tặng cho ngươi cũng không có tổn hao gì cả. Thôi, đã tặng cho ngươi rồi thì tạm biệt a.”
Mitsuri cũng không để ý lời nói lạnh lùng của nàng, mà chỉ đối với nàng nở một nụ cười nói một chút, rồi quay người chạy đi.
Theo nàng cảm giác thì thiếu nữ kia cũng chỉ là một người bình thường a, nên nàng mới không để ý những lời nói chết chóc kia đâu.
Thế nhưng là khi nàng chạy được một đoạn thì trong lòng có chút suy nghĩ lấy: “Khuôn mặt kia có chút quen thuộc a, ta tựa như đã gặp ở đâu rồi thì phải.”
Sau một lát suy nghĩ không có kết quả thì nàng liền mặc kệ.
Hiện tại trước mắt là đi giải sầu cái đã, ngày mai nàng còn phải trở về Điệp Phủ đâu.