Vũ Thần

Chương 57: Bao vây tiêu diệt



Cảnh núi xanh biếc, những cây lá quay cuồng trong gió đập vào nhau bay phấp phới, giống như một cái đầu mèo rừng lớn phát uy, sống lưng cong lên, những lá nhỏ bị gió cuốn bay đầy trời, biến thành những điểm đen bay khắp nơi trong không gian… Trên bờ dốc, vài ngọn cỏ tranh mọc thành bụi, giương cao như những cây thương đang đu đưa bay lượn.
Trong phiến rừng rậm đó, có một nhóm hơn mười người đang ẩn náu.
Bọn họ chính là bọn người áo xám vì Thiên Niên Huyết Sâm mà tập kích Trình phủ, từ lúc những người này tiến vào nơi đây, sau đó một mực ở lại đây, ngoại trừ một vài người tiến ra bên ngoài nghe ngóng tình hình ngoài ra không có hành động gì khác.
Cầm đầu đám người là một người thân hình cao lớn., khuôn mặt không có gì đặc biệt, thế nhưng sau gáy và cổ làn da có chút điểm màu đỏ, hơn nữa nhìn kỹ giống như bùn đất trên sông.
Đây là do Quan Vị trong lúc luyện công, không chú ý lưu lại dấu vết. Tuy rằng diện mạo có chút khó nhìn nhưng trong đám mã tặc, đã có danh tiếng cực lớn.
Lúc này đây họ đem vùng phụ cận kiểm tra toàn bộ, không có vật gì bắt lửa, tới lúc này họ mới yên tâm nướng con mồi giữa đám cây cối.
Bất quá, tâm tư Quan Vị rõ ràng không biểu lộ ra ngoài, hắn gặm một cái đùi thỏ vàng óng, tiện tay cầm cành cây vứt bỏ, nói:
- Bọn Đồng Đầu đã đi ra ngoài vài ngày, sao còn chưa trở về, đi chết ở nơi nào rồi?
Một thủ hạ của hắn vội vàng lại gần nói:
- Quan đội trưởng, thị trấn này đã bị chúng ta làm một trận bát nháo, khẳng định lúc này muốn thăm dò tin tức sợ là không dễ dàng, hơn nữa bọn Đồng Đầu cũng không quen thuộc nơi này, có thể nội trong bốn, năm ngày mới quay về thông báo cho ngài được.
Quan Vị khẽ gật đầu, hắn tuy tính cách nóng nảy nhưng cũng không phải là người không để ý người khác nói.
Khẽ cau mày, nói:
- Bọn chúng không gặp cái gì nguy hiểm chứ?
Một người khác vội nói:
- Ngài yên tâm, bọn Đồng Đầu cũng không phải lần đầu làm việc này, lấy thực lực của họ thì cho dù có bị phát hiện, muốn chạy trốn cũng dễ như chơi. Chỉ cần bọn Đồng Đầu trong thời gian nghe ngóng không có phí sức tại kỹ viện, vậy hoàn toàn khẳng định sẽ không việc gì.
Bọn người đồng loạt nở nụ cười, nghe xong ví dụ này, trong lòng đều ngứa ngáy, hận không thể đích thân làm việc đó.
Quan Vị trên mặt cũng hiện lên một nụ cười dâm đãng, chẳng qua trên miệng lại nói:
- Mấy tên gia hỏa kia, nếu làm hỏng việc lớn, lão gia ta lột da bọn chúng.
Bọn họ với đồng bọn của mình quả là có lòng tin rất lớn, đừng nói là cái quan phủ Thái Thương huyện nhỏ bé này, cho dù là quan sai ở Lâm Lang quận, cũng không có mấy người đạt ngũ tầng nội kình, trong đó Đồng Đầu tu vi đã là tu luyện giả thất tầng nội kình, đuơng nhiên sẽ không để bọn quan sai này trong mắt.
Thế nhưng bọn giặc Hồng Cân Đạo quấy nhiễu tại Thái Thương huyện cũng không biết, Thái Thương huyện cùng bọn nhà quê có điểm khác biệt, tại đây Trình gia là quan huyện, vì để báo thù cho gia tộc, tất cả mọi người đều dốc toàn lực, không dám có một chút khinh thường. Hơn nữa khi biết lực lượng của bọn giặc không bình thường, nên Trình gia đã chuẩn bị tốt, cho nên mới thể đem những người Quan Vị cử đi do thám một mẻ bắt hết.
Chỉ là thời điểm này việc phát sinh trong thị trấn, bọn chúng cũng không nắm rõ, cho nên lúc này mới tại đây ung dung tự tại.
Xa xa, tiếng một tên mã tặc quát mắng, trong thanh âm tràn một cảm giác sốt ruột.
Quan Vị đưa mắt nhìn về hướng đó, một tên thủ hạ thông minh lập tức chạy qua, sau một lúc, tên nọ chạy về, nói:
- Đội trưởng, hôm nay phụ trách săn bắt có năm người hai nhóm, sau khi ra ngoài đến giờ cũng chưa trở lại cho lên Mã ca này tức giận.
Quan Vị ngẩng đầu, khoảng khắc ánh mắt hắn trở lên lợi hại vô cùng, trầm giọng nói:
- Hai đội ngũ, một người cũng không trở về?
- Đúng vậy.
Tên nọ lại càng hoảng sợ, vội vã nói.
Quan Vị sắc mặt âm trầm, hắn dù sao cũng là một vị cửu tầng nội kình cao thủ, hơn nữa lại mà một thủ lĩnh mã tặc trải qua nhiều sinh tử, giờ khắc này, hắn rốt cuộc cũng thấy có điểm không bình thường.
Ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, mảng rừng âm u này mang cho hắn hơi thở nguy hiểm.
- Truyền lệnh, thu thập một chút, chúng ta lập tức đi.
Mọi người bên cạnh hắn không hiểu chút nào, giờ phút này lại nghe trong rừng rậm vang lên một tiếng cười to.
- Đi? Ngươi muốn đi nơi nào?
Âm thanh lớn vang lên không phải ở một chỗ, dường như tại rừng rậm không ngừng phiêu đãng, giống như có một người dùng tốc độ nhanh nhất chạy quanh phát ra.
Ngay sau đó, tiếng rút đao của bọn mã tặc đồng đoạt vang lên, tuy rằng bọn mã tặc với âm thanh dị thường này có đôi chút kiêng kị nhưng tuyệt đối không kinh hãi.
Được rèn luyện trong sinh tử, đám mã tặc này sở hữu tâm lý ổn định hơn xa người bình thường có thể tượng tượng.
Ánh mắt Quan Vị chuyển động, trong lòng thất kinh, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đưa tay vung lên, một đạo hàn quang nhanh như chớp từ tay hắn phóng ra, hướng tới một cây lớn phía sau.
"Keng……"
Một vật nho nhỏ bay tới chẹn ngang cùng rơi xuống, dường như sắt thép va chạm một tiếng giòn vang.
Quan Vị lạnh nhạt nói:
- Cao nhân phương nào? Không ngờ ở nơi này giả thần giả quỷ, không sợ đánh mất mặt mũi sao?
- Ta đương nhiên không sợ.
Người kia cũng không có xuất hiện mà vẫn ẩn nấp sau cây lớn, nói:
- Nói giả thần giả quỷ, so với người nào đó đang đêm che mặt cướp bóc còn giả thần giả quỷ hơn.
Quan Vị sắc mặt khẽ biến, hắn nhướng mày nói:
- Trình gia?
Sau khi nói hai từ này, hắn lỗ tai mở lớn, vội vàng nói:
- Không tốt, có người cỡi ngựa tới nơi này, mọi người đi mau.
Hơn bốn mươi người lập tức cầm lấy binh khí, vội vàng hướng tới con đường đã sớm chuẩn bị trước chạy đi. Dưới tình huống như vậy, không ngờ không có ai lẫn lộn vật, có thể thấy những người này cũng không phải là lần đầu tiên làm việc này.
Hại bóng người từ sau cây lớn xuất hiện, một người dĩ nhiên là Trình Gia Huy, người còn lại là Hạ Thuyên Tín. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bọn họ sau khi xuất hiện, lập tức hướng Quan Vị đánh tới.
Quan Vị cười lạnh một tiếng, trên tay khẽ động, thanh đại đao mặc dù không khoa trương như đại đao trên tay Hạ Vũ Đức nhưng dù sao cũng là dầy đạt đến phân tấc, dài đến gần một mét, một đao chém xuống, sắc bén phá gió tiếng động như long trời lở đất truyền tới.
Thân hình Trình Gia Huy chợt dừng lại, còn tay Hạ Thuyên Tín cũng đồng dạng run lên, một cây trượng hai đầu có tua đỏ xung quanh giống như độc xà xuất động uấn mình đánh tới.
Hai người này đều có tu vi cửu tầng nội kình, tuy rằng Hạ Thuyên Tín lực lượng có cao hơn một chút, nhưng Quan Vị xuất thân từ mã tặc, trong khi ra tay đều truyền đến một khí thế điên cuồng. Vừa mới giao thủ đã như cùng Hạ Thuyên Tín có mối thù giết cha, đoạt vợ, đao đao đoạt mạng, chiêu chiêu đoạt hồn.
Với loại đao pháp điên cuồng như thế, Hạ Thuyên Tín cũng bó chân bó tay, một lát sau đã rơi vào thế yếu.
Trình Gia Huy cũng không có tiến lên, mà sai mở đoàn chiến, muốn truy kích bọn mã tặc bình thường kia. Nhưng bản thân lại bị một mã tặc quấn lấy, hắn mặc dù tu vi chỉ là thất tầng nhưng đại đao trong tay múa may lao đến, mang lại cũng có hiệu quả như Quan Vị. Chiêu chiêu đoạt mạng, giống như một người đàn bà chanh chua làm cho Trình Gia Huy thân thế cao sang không dám dây đến một điểm.
Bốn người đánh nhau cả nửa ngày, từ địa phương sau lưng họ truyền tới tiếng bước chân không rõ ràng, viện quân của Trình gia rốt cục đã tới.
Mà giờ phút này, Quan Vị cùng tên mã tặc kia cười dài một tiếng, thế đao vừa chậm đã thoát ra rất nhanh, hướng phía đồng bọn đuổi theo.
Hai người này chủ động công kích, cho nên cũng tùy thời bỏ đi mà không hể kiêng kị.
Nhưng mà bọn chúng không phát hiện, Hạ Thuyên Tín và Trình Gia Huy trong miệng hô to gọi nhỏ cũng không có chân chính liều mình ngăn lại, nhưng là hướng tới bóng lưng bọn chúng rời đi trên mặt hiện vẻ trào phúng.
Sau đó, hai người bọn họ không nhanh không chậm tiến tới.
Hai người Quan Vị nhanh chóng rời đi, sau khi chạy một lát , đột nhiên phía trước truyền lại tiếng kêu la thảm thiết, hơn nữa nghe kỹ âm thanh này, cũng là do đồng bọn của chúng phát ra.
Hai người trong lòng khẩn trương, bước chân dồn dập chạy tới. Khi bọn hắn chạy tới nơi, hai mắt không khỏi nứt ra.
Hơn bốn mươi người đi trước, tại gần chỗ tiếp giáp rừng rậm đã nằm xuống hơn phân nửa. Trên người những tên nằm xuống cắm đầy những nỏ tiễn.
Rõ ràng là đã có người ẩn nấp tại đây, chỉ chờ bọn họ mắc bẫy.
Tâm niệm vừa chuyển, Quan Vị lập tức hiểu rõ đến tột cũng là ai tiết lộ đường lui của bọn chúng:
- Đồng Đầu trong tay các ngươi?
Một vị lão nhân râu tóc bạc trắng từ phía trong rừng bình tĩnh đi ra, vị lão nhân này chính là chủ nhân Trình gia Trình Trữ Sinh.
Lão nhân gia nhìn Quan Vị, trong mắt không chút che giấu sát khí, nói:
- Không sai. Cái tên Đồng Đầu kia xương cốt cứng rắn nhưng nắm tay của lão phu càng cứng rắn hơn. Sau khi lão phu đem xương cốt toàn thân hắn bóp nát, hắn cho dù không nói cũng phải nói.
Trong lời nói Trình Trữ Sinh có chút thản nhiên, phảng phất như cùng một vị bằng hữu
nói chuyện, nhưng tiếp xúc với ánh mắt của lão một chút, Quan Vị trong lòng cơ hồ phát lạnh.
Trong lòng hắn nổi lên một chút hối hận, hay là chính mình đã quá mức xem thường thế gia này.
Trình Trữ Sinh vươn hai tay, trên tay lão có một thanh Quải trượng chế tạo bằng tinh cương, cao giọng nói:
- Quan tiên sinh. Lần trước đánh một trận vẫn chưa tận hứng, bây giờ chúng ta so tài lại một trận đi.
Lão vừa dứt lời, phía sau lão chạy ra hơn một trăm người, vừa nhìn động tác của những người này, Quan Vị trong lòng trầm xuống.
Trong những người này không thiếu người đạt thất tầng, bát tầng nội kình cao thủ.
Bởi thế có thể thấy được. vì báo thù bọn chúng, toàn bộ Trình gia đã dốc túi ra rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv