“Họ Lư này vì sao lại bị bắt nạt đến mức như vậy? Không ai quản sao?”
Long Cảnh Lâu nhìn thoáng qua Mạnh Vũ và Tôn Bảo đang theo sau Từ Linh Phủ, lại nhìn thanh kiếm bên hông Từ Linh Phủ, nhẹ nhàng kéo nàng sang một bên.
“Muội muội không biết, người này có chút chuyện khó nói...” Thấy Từ Linh Phủ nhíu mày nhìn mình, Long Cảnh Lâu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Người này được gọi là Lư tam công tử, nghe nói là con riêng của Võ Tuyên tiết độ sứ...”
Từ Linh Phủ nhíu mày càng sâu: “Con riêng của tiết độ sứ mà cũng bị bắt nạt đến mức này?”
“Chính vì là con riêng của tiết độ sứ nên mới bị bắt nạt như thế. Muội không biết sao? Mẫu thân hắn vốn là một kỹ nữ trong quân doanh của Võ Tuyên quân, sau này chuyển đến Tống Châu.”
“Lư tam công tử từ nhỏ lớn lên ở giáo phường, vốn cũng không có gì đáng kể. Nhưng mùa đông năm ngoái, mẫu thân hắn trước lúc lâm chung nói ra thân thế của hắn, khẩn thiết cầu xin hắn mang tín vật đi tìm phụ thân ruột là tiết độ sứ.”
“Nhưng hắn lại không may, chưa kịp gặp tiết độ sứ thì đã rơi vào tay hai người con trai của tiết độ sứ. Hai tên này đúng là cặp ma vương quấy nhiễu nhân gian. Chúng không chỉ nhục mạ hắn một trận mà còn áp giải hắn về giáo phường ở Tống Châu, lại truyền lời rằng, hắn cả đời chỉ có thể làm “Lư tam công tử” tại nơi đó.”
“Đây rõ ràng là muốn chà đạp hắn mà. Hai tên công tử đó còn thông báo cho đám du côn, lưu manh ở đây phải trông chừng, không cho hắn bước chân ra khỏi khu vực giáo phường này. Những tháng qua, hắn đã chịu đủ mọi khổ sở, nhục nhã...”
“Haizz... Nhưng ai dám đối đầu với hai vị công tử phủ tiết độ sứ chứ? Nơi này không ít tỷ muội từng chứng kiến hắn lớn lên, cũng có người thương cảm, nhưng cùng lắm chỉ dám lén lút lúc đêm khuya không người mà mang cho hắn chút đồ ăn.”
Từ Linh Phủ quay đầu nhìn về phía kẻ co ro trên đất, lại thấy mấy tên say rượu kia cả gan ngang nhiên trên phố định cởi quần áo, còn muốn tiểu tiện lên người hắn!
Linh Phủ giận dữ đến thắt ngực, nói với Mạnh Vũ: "Ngăn bọn chúng lại!"
Đồng thời, nàng phóng người lao lên phía trước, tung một cước đá bay một tên say rượu, che chắn trước mặt "Lư tam công tử."
Long Cảnh Lâu sững sờ, nàng dù từng thấy Từ Linh Phủ mang kiếm, nhưng vẫn cho rằng đó chỉ là thứ trang sức cho tiểu thư làm dáng, chưa bao giờ ngờ rằng nàng lại có thể ra tay giữa phố xá mà không chút do dự.
Nhưng khóe miệng Linh Phủ lại co giật vì đau: Mẹ nó, lâu không luyện tập, giờ thì cơ bắp cũng bị kéo đau rồi…
Nàng rút kiếm, đối mặt với mấy kẻ say rượu, đôi mắt trừng lớn đầy sát khí: "Đường đường là nam nhi, không biết lo tiến thân, lại chỉ biết chà đạp kẻ yếu, các ngươi là thứ gì chứ! Còn không cút ngay, ta sẽ đ.â.m vài lỗ lên chân các ngươi!"
Mấy kẻ say rượu lúng túng bỏ chạy, miệng còn la lối: "Ngươi dám che chở cho hắn, có giỏi thì đừng đi đâu đấy!"
Lúc này, Long Cảnh Lâu mới bước tới, cau mày nói: "Muội muội hà tất phải chuốc lấy phiền toái này, chẳng được chút lợi lộc gì!"
Linh Phủ thu kiếm vào vỏ, mặt không đổi sắc: "Nếu việc gì cũng phải xét có lợi hay không, vậy trên đời này còn hai chữ công bằng sao?"
Long Cảnh Lâu nghe vậy, mặt thoáng đỏ.
Linh Phủ nói tiếp: "Long tỷ tỷ, chuyện này không liên quan tới tỷ. Dù sao ta cũng không phải người đất Tống Châu, đêm nay trời tối trăng mờ, mấy kẻ say rượu đó chưa chắc nhận ra ta."
Nàng nhìn thoáng qua "Lư tam công tử" đang nằm trên đất, không có chút phản ứng: "Người này ta muốn cứu đi, Long tỷ tỷ có sẵn lòng giúp ta một tay không?"
Long Cảnh Lâu nhìn gương mặt nghiêm túc của Từ Linh Phủ, chân mày nhíu chặt, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý...
Sáng hôm sau, khi phường mở cửa, Linh Phủ từ biệt Long Cảnh Lâu, bước lên xe ngựa.
Mạnh Vũ đánh xe, Tôn Bảo cưỡi ngựa, đoàn người hướng ra khỏi thành Tống Châu.
Trong xe, Linh Phủ lặng lẽ nhìn Lư tam công tử đang bất tỉnh, không nói một lời.
Nàng đã cứu người.
Khoảnh khắc rút kiếm lao ra, tâm trạng nàng rối bời không thể diễn tả.
Có lẽ bởi từ rất lâu trước đây, chính nàng cũng từng ở vào vị trí tương tự Lư tam công tử, bị người khác ức hiếp, dù mức độ nhẹ hơn rất nhiều.
Những đứa trẻ mồ côi cha mẹ, có mấy ai tránh khỏi những chuyện như thế?
Nàng nghĩ rằng bản thân đã quên đi những ký ức bị khắc sâu vào sinh mệnh.
Nhưng khi nhìn thấy Lư tam công tử, nàng mới nhận ra mình chưa từng quên.
Lư tam công tử này vô cùng bẩn thỉu và hôi hám, đến giờ nàng vẫn chưa thấy rõ diện mạo của hắn.
Tôn Bảo đã thay cho hắn bộ y phục sạch sẽ, nhưng mái tóc rối bù, bết thành từng mảng, lòa xòa che kín khuôn mặt.
Đêm qua nàng không dám để lộ chuyện, không tìm thầy thuốc hay tắm rửa cho hắn, đợi ra khỏi thành sẽ thu xếp sau.
May thay, Tôn Bảo và Mạnh Vũ đều biết nghe lời, thấy vậy cũng không hỏi han nhiều.
Xe ngựa đi được ba mươi dặm, đến một trạm dịch khác, Linh Phủ đẩy thử người đang nằm trên sàn xe. Thấy hắn không có phản ứng, nàng kiểm tra hơi thở, cảm nhận được chút khí nóng yếu ớt, mới yên lòng.
Chốc lát sau, nàng bê một bát canh nóng, bảo Tôn Bảo từ từ đút cho Lư tam công tử.
Tôn Bảo có phần ghét bỏ, nhưng biết vị trí của Linh Phủ trong lòng Khuất Nguyên Đình, hắn vẫn làm theo.
Khó khăn lắm mới ép được chút canh vào bụng hắn, để tránh gây chú ý, họ không đưa Lư Tam xuống xe.
Tôn Bảo nhúng khăn vào nước nóng, lau qua người cho Lư tam công tử, rắc ít thuốc trị thương ngoài da.
Cuối cùng, hắn lầm bầm với người nằm đó: "Linh Phủ tiểu thư thật nhân từ, tốn bao nhiêu công sức cứu một kẻ hôi hám, đúng là vận may của ngươi!"
Hắn quay người bước xuống xe, không nhìn thấy người bên trong khẽ run lên...
Vài ngày sau, giáo phường ở Tống Châu náo nhiệt hơn xưa.
Mọi người đều biết nơi đây có vị Long đô tri tài năng tuyệt thế, khổ công suy nghĩ mấy tháng trời, sáng tạo ra trò chơi Tam Quốc Sát khiến cả vùng Hà Nam Đạo say mê.
Giữa lúc người người bàn tán xôn xao, thỉnh thoảng có kẻ nhắc: "Gần đây không thấy Lư tam công tử đâu."
Mấy ngày sau, vào buổi sớm, một người làm nghề hốt phân trong thành phát hiện một t.h.i t.h.ể trong giếng cạn.
Thi thể đã phân hủy, giòi bọ bò đầy, dường như bị rơi đầu xuống giếng, nên mặt mũi dập nát nghiêm trọng.
Người ta dựa vào bộ y phục bẩn thỉu không còn nhận ra màu sắc để đoán rằng đó có lẽ là Lư tam công tử mất tích mấy ngày qua...