Phan Ngũ lang nâng chén rượu lên, cười nói:
“Tưởng huynh đừng vội, ngày dài tháng rộng, hà tất gấp gáp. Huyện lệnh vừa đến mà đã làm khó ngươi, cũng không phải chuyện hay. Sự thịnh vượng của Phan gia không thể tách rời sự chiếu cố của Tưởng huynh, nhưng cũng không cần hấp tấp trong nhất thời.”
Hắn ta uống một ngụm rượu, giọng điệu thản nhiên:
“Nếu ban đầu đã không ra nghênh đón huyện lệnh, lại còn xảy ra chuyện lớn như vậy, ngài ấy tức giận là điều khó tránh. Chi bằng chúng ta tổ chức một bữa tiệc đón tiếp thật long trọng, có lẽ sau đó ngài ấy sẽ nguôi giận mà thay đổi ý định?”
Tưởng Đồng Phạm nhìn dáng vẻ ung dung tự tại của Phan Ngũ lang, trong lòng bỗng hiểu rõ ý đồ của vị công tử này, Phan Ngũ lang muốn thu phục Khuất Nguyên Đình!
Đối với Phan gia, ai làm huyện lệnh huyện Sở Ấp cũng không quan trọng. Quan trọng là người đó có thể thực hiện được điều họ mong muốn.
Trước đây, Phan gia cùng hắn, Tưởng Đồng Phạm, đồng lòng hợp mưu, đôi bên cùng có lợi. Tương lai, việc hợp tác với Khuất Nguyên Đình cũng không phải là không thể.
Phan gia rõ ràng không để tâm đến được mất nhất thời, mà quan tâm hơn đến việc, sau khi Khuất Nguyên Đình nhậm chức, ai sẽ là người phù hợp nhất để họ bắt tay.
Việc Khuất Nguyên Đình thể hiện thái độ cứng rắn ngay khi vừa đến dường như lại khiến Phan gia nảy sinh hứng thú?
Trên đời nào có bạn bè vĩnh viễn? Tưởng Đồng Phạm thấu hiểu tình thế, lập tức thu lại sự nóng vội, bày ra dáng vẻ điềm nhiên:
“Nếu đã vậy, có cơ hội ta sẽ thay mặt quý phủ truyền đạt ý tốt này đến huyện lệnh, xem ngài ấy có vui lòng nhận không.”
Chuyện này, lợi ích lớn nhất vốn thuộc về Phan gia. Phan Ngũ lang còn không vội, thì hắn vốn chỉ là một quân cờ trong đó, hà tất phải nóng ruột? Phải xem ai kiên nhẫn hơn ai!
Nếu Phan gia vẫn muốn quan sát, cân nhắc xem hắn và Khuất Nguyên Đình ai nặng, ai nhẹ, hừ, hắn nhất định sẽ cho họ biết, ai mới là người đáng để hợp tác!
Phan Ngũ lang dường như quan tâm hơn đến tiến triển bên phía Tào quản gia, liền đứng dậy bước tới án thư. Hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua bức tranh, thấy trên đó vẽ hai con uyên ương, mỗi con ngậm một cành hoa, đứng đối diện nhau trên hai đóa sen, xung quanh là những áng mây ngũ sắc làm nền, sống động mà thanh nhã.
Hắn quay lại, mỉm cười nói với Tào quản gia:
“Tào gia, bức tranh của biểu muội ta thế nào?”
Tào Phụng Lâm vuốt râu cười vui vẻ:
“Không tệ, không tệ. Lệnh muội vẽ tranh có thần, chỉ là kỹ pháp còn đôi chỗ non kém. Chẳng hạn như…” Y chỉ tay vào áng mây ngũ sắc, “đường nét chỗ này nếu uyển chuyển hơn một chút thì càng tuyệt.”
Phan Ngũ lang chắp tay, cúi người trước Tào Phụng Lâm:
“Lời Tào gia thật chí lý. Ngũ Lang có một thỉnh cầu không biết Tào gia có thể chấp nhận hay không.”
Tào Phụng Lâm giả bộ không hay biết:
“Ồ? Ngũ Lang muốn cầu việc gì?”
Phan Ngũ lang liếc nhìn nữ tử áo trắng, nói:
“Muội muội của ta từ nhỏ đã yêu thích hội họa, nhưng Tào gia cũng biết, Sở Ấp chỉ là một huyện nhỏ hẻo lánh, nào có danh sư nào chỉ dạy được cho nàng? Vì vậy, Ngũ Lang muốn nhờ Tào gia dẫn nàng đến Tống Châu tìm một vị danh họa để chỉ dạy, để nàng hoàn thành tâm nguyện, cũng không phụ lòng mẫu thân đã khuất của nàng.”
Tào Phụng Lâm cười lớn, khiến nếp nhăn trên gương mặt càng sâu hơn:
“Haha, Ngũ Lang thật khách khí, chuyện nhỏ nhặt này có gì đáng để nhờ vả? Việc lệnh muội bái sư học vẽ cứ để lão phu lo liệu.”
Phan Ngũ lang lại hành lễ, rồi quay sang nữ tử áo trắng:
“Tuyết Nương, mau đến cảm tạ Tào gia.”
Tuyết Nương bước đi nhẹ nhàng như hoa sen trên nước, cúi người hành lễ với Tào Phụng Lâm, dịu giọng nói:
“Đa tạ Tào gia.”
Tào Phụng Lâm xua tay, giả bộ nâng nàng dậy:
“Không cần khách sáo, haha, haha…”
Bên cạnh, Tưởng Đồng Phạm quan sát tất cả, trong lòng không khỏi cảm thán thủ đoạn cao minh của Phan Ngũ làng. Một nhà quan lại như họ, nếu không khéo léo đối nhân xử thế, sao có thể giữ vững địa vị giữa triều đình đầy mưu mô này?
Nhìn lại, ngay cả những kẻ như Từ Bách Hưng vẫn còn đang bận rộn mượn danh nghĩa, quà cáp để tạo dựng quan hệ, thì thủ đoạn của Phan Ngũ lang đã cao hơn một bậc. Đưa bểu muội của hắn ta vào phủ, nhưng thoạt nhìn lại giống như Phan gia nợ người ta một phần ân tình. Lời hay nói khéo, lại khéo léo khiến đối phương vui vẻ nhận lấy phần "thiện ý" này.
Tương Đồng Phạm nhấc chén trà, khẽ mỉm cười nói:
"Tiểu thư Tuyết Nương thật may mắn, có Tào quản gia giúp đỡ, loại họa sĩ nào mà không tìm được."
Tuyết Nương chỉ cúi đầu, nét mặt không biểu lộ điều gì.
Tào Phụng Lâm thần sắc thoải mái, đi tới ngồi xuống bên cạnh, Tuyết Nương lập tức bước tới rót một ly rượu.
Tào Phụng Lâm liếc nhìn Tuyết Nương, cầm ly rượu lên nói với Phan Ngũ lang: “Ngũ lang đừng lo lắng, người nhà họ Lữ đến phủ nha khiếu nại đã bị xử lý. Dưới sự giám sát của ta, việc họ bị cầm tù hay bị lưu đày đều sẽ có quyết định rõ ràng khi ta hồi phủ."
Phan Ngũ lang cúi người hành lễ, giọng nói đầy kính cẩn: "Đa tạ Tào quản gia”.
Nhà họ Lữ vốn là một gia đình trung lưu tại trấn Đông, vì vị trí đất đai bị cho là "phạm long mạch" của nhà họ Phan nên bị quấy rối liên miên. Cuối cùng, sự việc bùng nổ dẫn đến án mạng. Nhà họ Lữ kiện lên quan phủ nhưng đều bị ngăn trở bởi quan hệ của Phan gia với các quan chức địa phương.
Không chỉ vậy, Tào quản gia còn nhờ thế lực của mình đưa người Lữ gia vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không cách nào phản kháng.
Tào quản gia nhấp một ngụm rượu, khẽ nhếch mày cười nói với Tưởng huyện thừa:
"Ngài hẳn cũng không cần lo lắng nữa. Tin tức từ kinh thành đã tới, chiếu chỉ mới nhất của thánh nhân đã ban xuống. Tất cả những kẻ từng đầu quân dưới trướng phản loạn tại vùng phía Bắc, giờ đây đều được xá miễn tội lỗi."
Tưởng huyện thừa nghe xong, trong lòng nhẹ nhõm không ít.
Khi quân phản loạn chiếm đóng phương Bắc, hắn và một số quan lại khác đã buộc phải quy thuận để bảo toàn mạng sống. Sau khi triều đình phục hồi, hắn luôn thấp thỏm lo sợ bị thanh trừng. Nay tin mừng từ kinh thành, như cơn gió thổi tan mây mờ, khiến nỗi lo lớn nhất trong lòng hắn cũng tiêu tan.
Hắn đứng dậy, nghiêm chỉnh hành lễ về hướng kinh thành:
"Thánh nhân anh minh!"
Ba người bọn họ cười nói hả hê, giữa lúc đó, gia nhân tiến vào, cúi người bẩm báo với Phan Ngũ lang:
"Ngũ gia, Từ tư hộ đến cầu kiến."
Phan Ngũ lang nhíu mày nhìn gia nhân, rồi khẽ quay đầu hỏi Tưởng huyện thừa:
"Hắn tới làm gì?"
Tưởng huyện thừa mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt lóe lên sự khinh miệt:
"Hắn hẳn vẫn chưa từ bỏ ý định, bám theo nịnh bợ đến tận đây."
Phan Ngũ lang khẽ phất tay:
"Vậy hãy để hắn vào."
---
Sáng hôm sau, Khuất Nguyên Đình không đến công đường mà vận thường phục, cùng Từ Linh Phủ đến chợ gạo.
Hắn liếc nhìn Linh Phủ, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Nàng hôm nay y phục không khác hôm qua, nhưng gương mặt dường như có chút thay đổi. Đôi lông mày sắc hơn, làn da hơi ngăm, bờ vai rộng hơn, eo hông cũng rắn rỏi, thắt trên người một thanh kiếm dài.
Hắn không kiềm được hỏi:
"Ngươi làm gì vậy?"
Linh Phủ mỉm cười, khẽ vỗ vào thanh kiếm nơi thắt lưng:
"Sáng nay ghé qua cửa hiệu, mua chút đồ hóa trang. Chỉ là chút kế nhỏ che mắt người đời thôi."
Quả nhiên, nàng thông minh mẫn tiệp, nhanh chóng hiểu được cách che giấu chính mình. Lúc này, nhìn nàng không khác gì một thiếu niên thanh tú nhưng vững chãi.
Khuất Nguyên Đình không khỏi bật cười, lắc đầu.
Họ tới chợ gạo, quả đúng như dự liệu. Các cửa hàng đều bày bán, giá gạo lên tới một ngàn văn một đấu, khiến dân chúng không khỏi xôn xao.