Biết rằng tình yêu này sẽ không thể tồn tại dài lâu, tại sao vẫn cứ phải cố chấp yêu? Biết rằng đoạn tình cảm này là nghiệt duyên, yêu chỉ có thể nhận lấy đớn đau giày xéo, nhưng vẫn không thể nào buông bỏ sự điên cuồng. Tình yêu giống như một loại độc tố, dần dần hòa tan, ngày ngày thấm sâu trong cơ thể, vạn kiếp cũng không thể nào cứu chữa được loại bệnh tình này. Đó chính là bệnh tương tư!
Vì nam nhân mình yêu, mặc kệ núi sông cách trở cũng không màng. Vì nam nhân mà mình yêu, nàng có thể từ bỏ trần thế để đến nơi tối tăm của sự chết chóc. Nếu được hỏi một câu hỏi, nàng sẽ hỏi hắn, hắn đã từng yêu nàng hay chưa? Để nàng không phải ngày đêm vun vét nỗi thương nhớ đã ăn mò xuống gương mặt hốc hác tiều tụy kia.
Hắn là ánh dương soi sáng cuộc đời đen bạc của nàng. Còn nàng, liệu có thể trở thành vầng thái dương trong tim hắn? Nàng không cần hắn yêu thường, nàng chỉ cần hắn nhớ, kiếp này đã từng có một nữ nhân cố gắng làm hắn vui vẻ, nhưng chính sự thờ ơ lạnh nhạt của hắn lại đã giết đi sự kiên trì của nàng. Âm dương cách biệt, mãi mãi chẳng thể nào có thể tương phùng. Hắn và nàng thuộc về hai nơi khác nhau. Một nơi là thiếu sức sống. Một nơi lại là vạn vật đều sôi.
Bình luận truyện