Nàng vậy mà đã xuyên qua đến cổ đại. Nhưng tới hôm nay, nàng vẫn không tin có chuyện ngu xuẩn như thế. Cảm thấy, nàng chỉ đang trong một giấc mộng dài, nói không chừng khi chết đi sẽ có thể tỉnh lại. Sở dĩ không có nhảy giếng tự vẫn, là bởi vì mấy trăm miệng từ trên xuống dưới trong nhà đều trông chờ vào mình nàng mà có cơm ăn. Hoặc là nói, nhìn “Tào Tứ Nhi” mà ăn cơm.
Haizz... quả là thảm hại mà. Tuy đây là “Minh triều”, đừng nhầm lẫn, dù có cùng quốc hiệu nhưng lại khác. Không có Vĩnh Lạc Đại Đế, Kiến Văn Đế bình an nhận vị, Hoàng đế bây giờ là Thái Bình đế, đất nước rất giống với niên hiệu, thiên hạ thái bình, thỉnh thoảng có hạn hán lũ lụt, đại khái mọi người đều cơm no áo ấm. Lão già Chu Hi kia không có chân chính chiếm được ưu thế, dân gian không có tục bó chân. Hủ nho thời Tống không trở thành học thuật chủ lưu, đến nàng xem sách sử xong cũng không hiểu rõ được tình trạng.
Ban đầu nàng xuyên qua làm tứ cô nương của Tào gia, máu chó là vừa xuyên qua cứ nghĩ được sống cuộc sống ăn sung mặc sướng của tiểu thư. Ai ngờ lại phải chịu cảnh đứng mũi chịu sào, chăm lo cho hơn một trăm nhân khẩu của Tào gia cũng quá thảm đi.
Bình luận truyện