Võng Du Chi Phi Thường Đạo

Quyển 2 - Chương 13



“Tiến công —–”

Phần lớn Yêu Tộc liên minh đã tới, không cần nhìn đến lần thứ hai, Thanh Lan lập tức liền minh bạch tình huống hiện tại trên chiến trận, không chút do dự phát lệnh tổng tiến công.

Ở khi nhân mã hai bên hung ác đồng thời sáp vào nhau, thì những người ở giữa chiến trường cũng bắt đầu di động.

Tiếng kêu dây cung được kéo căng đến cực hạn bắn về phía giữa sân, song phương đồng thời phát động công kích.

Đám người Thiên Đạo Minh cũng bắt đầu lấy lại tỉnh táo từ trong trận hỗn loạn nhuốm đầy máu tươi của minh hữu, lửa giận thiêu đốt ngập trời, nghênh hướng về đám người Yêu Tộc liên minh, đáng tiếc Yêu Tộc liên minh đến đã có chuẩn bị trước, vọt tới trước, khí thế mãnh liệt nhất sát, hoàng vũ tiễn dày đặc hướng vào bọn người Thiên Đạo Minh rơi xuống, một đám cung tiễn bắn tới lần lượt kéo đến, đợt sau nhiều hơn đợt trước, cứ như thế hai, ba đội ngũ trước mặt cũng dần ngã xuống tạo thành một tầng thi thể thật dày.

Đến tận giờ, cung tiễn trước mắt cũng đã đạt đến cực hạn, còn lại, liền dứt khoát trực tiếp cùng nhau ẩu đả, đạp lên máu tươi hỗn độn, giết chóc....

Thanh Lan dẫn dắt một tiểu đội, ở trong loạn quân tả xung hữu đột, cực lực đem những ngoạn gia Yêu tộc sau khi hóa thú xong liền lâm vào trạng thái suy yếu bảo vệ, hơn nữa giúp họ lui về phía sau để giữ an toàn, may mắn sau khi bọn họ tiến vào trạng thái suy yếu đều nằm hôn mê trên mặt đất, không làm cho người chung quanh đã giết chóc đến đỏ cả mắt chú ý, cho nên bọn họ được bảo toàn tính mạng.

Một đội viên sau khi kiểm tra nhân số, lo lắng nói với Thanh Lan: “Thanh Lan, lão đại còn ở phía trước, thời gian duy trì của hắn hẳn không còn được bao lâu.”

Thanh Lan nhìn về phía trận hỗn chiến ở đằng trước, quả nhiên, một thân ảnh mạnh mẽ đang di động tấn công, bị bám đầy huyết lệ huyết vũ.

“Đúng là hay cậy mạnh.” Thanh Lan nhíu mày, cư nhiên không muốn sống dám chạy đến giữa chiến trường, nếu hóa thú chấm dứt, Ngạo Thị Thiên Hạ lập tức sẽ ngã xuống mặc cho người chém giết, thật không biết hắn nghĩ như thế nào, là có nhiệt huyết, hay không có đầu óc.

May mắn Ngạo Thị Thiên Hạ là Yêu tộc thuộc hạng hóa thú cao cấp nhất, hắn cũng duy trì được lâu nhất, hiện tại, cũng chỉ còn lại có một mình hắn.

“Các ngươi dẫn người rời đi trước, ta đi tìm hắn.”

“Ta cũng muốn cùng đi với ngươi!”

Vừa nghe được Thanh Lan nói, Giấc Mộng Nam Kha đang ở bên cạnh phụ giúp y sư băng bó cho những người bị thương nhảy dựng lên, Thanh Lan là xà yêu, hắn không có kỹ năng công kích phạm vi, nếu một mình hắn đi loạn trong trận chiến, quá mạo hiểm.

“Ngươi nếu tự mình đi, đi chưa tới bên kia đã bị người chém thành mười tám đoạn.”

Thanh Lan tựa tiếu phi tiếu liếc mắt Giấc Mộng Nam Kha một cái, đang lúc Giấc Mộng Nam Kha chuẩn bị đỏ mặt, hắn ôn nhu đáp một tiếng: “Được, chúng ta cùng đi.”

Bên này, trong trận chiến hỗn loạn đã chừa ra một khu vực khoảng chừng năm mươi thước vuông, nhân mã song phương đều có cùng một ý nghĩ tránh né ra một bên, mà bên trong, đều là cao thủ quyết đấu.

Thiên Hồng một tiếng gầm lên, sóng khí màu đen ở trong không khí một tầng một tầng giống như gợn sóng trong nước phát tán dần ra, từng đợt vỗ vào trên bình chướng trước mặt của đám người Cấp Phong.

Bình chướng = lá chắn phòng vệ

Bình chướng đạm kim sắc một trận dao động, nhưng vẫn không bị công phá.

Ở bình chướng là do thất vị đạo sĩ cùng nhau ngâm chú sinh ra, bọn họ tạo thành hình quạt quét ra, thì thào ngâm đọc chú ngữ, theo bình chướng dao động, trên trán bọn họ mồ hôi chảy xuống giọt lớn giọt nhỏ, biểu tình thống khổ, nhưng mà vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, không ngừng niệm chú.

Cấp Phong mang theo năm sáu người đứng ở phía sau bình chướng hình quạt, sử dụng pháp bảo của mình, toàn lực tấn công về phía bọn người Tuyết Sinh.

Nhóm người Thiên Hồng bên này đánh nhau đến náo nhiệt, Tuyết Sinh lại đang bị một Tiểu kiếm thỉnh thoảng phát ra điện quang màu tím truy đuổi đến lên trời rồi xuống đất, nếu không phải nhờ vào tốc độ phi hành của Phi Phi nhanh, hắn sớm đã bị thanh kiếm kia đâm thành giẻ rách.

“A, thật là âm hồn bất tán” Tuyết Sinh được Phi Phi mang theo bay lên không trung lúc cao lúc thấp, làm cho mắt hiện toàn là sao, một trận buồn nôn kéo đến.

“Tuyết Sinh, đến bên này.”

Quy Điệp phát hiện tình trạng quẫn bách của Tuyết Sinh, lớn tiếng kêu hắn bay đến bên cạnh mình.

Tuyết Sinh sớm đã bị bay đến hôn mê, căn bản không rõ phương hướng, may mắn Phi Phi trí năng cao, cơ linh một cái lắc mình tránh được công kích của Tiểu kiếm, gia tăng mã lực hướng về phía Quy Điệp bay tới.

Quy Điệp lách mình để cho Phi Phi bay lướt qua, trường tiên (cây roi) trong tay vung lên, tựa như linh xà liền chặt chẽ chế trụ Tiểu kiếm đang ở trong không trung bay tới, không cần hắn chăm sóc, Thiên Hồng ngay tức khắc cầm đại đao trong tay toàn lực bổ xuống, tước kim đoạn ngọc, thanh Tiểu kiếm màu tím kia biến thành hai đoạn rơi xuống mặt đất.

Chủ nhân của kiếm kia chính là —– một sư đệ của Cấp Phong, ‘phốc’ phun một ngụm máu, mềm nhũn ngã xuống. Phi kiếm này cùng tính mạng của hắn ta tương quang, mất đi pháp bảo, một thân tu vi của hắn coi như xong rồi.

Cấp Phong tức giận nghiến răng đến keng két, như tia chóp lấy ra một đàn mộc tiểu cung(cây cung làm từ gỗ đàn hương), đem một nhánh tiễn kỳ quái lên cung bắn ra, mục tiêu, là đầu sỏ gây ra —– Quy Điệp.

Quy Điệp vũ động trường tiên gạt ra địch nhân vây quanh ngăn trở tầm mắt, nhưng không có chú ý đến mũi tên từ phía sau lưng phóng tới.....

“Cẩn thận ——”

Vẫn luôn ở bên cạnh Quy Điệp, Vân Sinh nghĩ vẫn chưa nghĩ, thân mình đã tự động di chuyển đến phía sau lưng chắn cho Quy Điệp.

Quy Điệp giống như nghe được một tiếng hì hì nặng nề, xoay người lại, tay chỉ kịp đưa ra tiếp được thân thể của Vân Sinh đang ngã xuống. Trên khuôn mặt diễm lệ của hắn chưa bao giờ lộ ra bối rối, “Vân Sinh, Vân Sinh.... Ngươi thế nào rồi?”

Được Tiểu Điệp ôm vào lòng, ngửi được hơi thở đặc thù trên người y, trong lòng Vân Sinh không khỏi rung động, thời điểm đã hơn một lần bọn họ tiếp xúc thân mật như thế, hương khí kia, liền kéo dài triền trụ lấy tâm hắn.

“Vân Sinh... Thực rất đau sao...”

Gặp Vân Sinh không đáp, Quy Điệp càng thêm khủng hoảng, trong âm điệu ẩn ẩn dẫn theo chút tiếng khóc nức nở.

Lúc này Tuyết Sinh lại vọt tới phóng vào trên người Vân Sinh một cái Trị liệu thuật, hô, “Còn nằm giả chết nữa hả, mau đứng lên hỗ trợ.”

Quy Điệp ngẩn người, tay liền nhổ xuống mũi tên trên ngực Vân Sinh, thì thấy mũi tên kia chỉ cách ngực gần trong gang tấc mà thôi, hơn nữa còn có khôi giáp Vân Sinh mặc cản trở, căn bản không có nguy hiểm đến tánh mạng.

“Ngươi....”

“Ta đi qua hỗ trợ.’

Vân Sinh cũng không có lá gan đối mặt với nộ khí trùng thiên của Quy Điệp, cuống quít lăn lốc đứng lên chạy trốn. Này cũng không thể trách hắn nha, vừa rồi mũi tên nhọn kia đâm vào ngực, hắn xác thực cho rằng mình đã chết chắc rồi, ai biết mũi tên kia cắm vào cạn như vậy, sau đó thì lại bị Tiểu Điệp ôm lấy, thụ sủng nhược kinh, mới nhắm mắt lại giả bộ bất tỉnh, hắn thực không phải cố ý a.

“Đợi lát nữa ta sẽ tính toán với ngươi sau!”

Quy Điệp hung hăng cắn răng, nhắc lên trường tiên hướng lên trên người đạo sĩ trước mặt dùng sức quất xuống.

Kỳ thật tính ra, Vân Sinh thật sự đã cứu Quy Điệp một mạng.

Nhìn đến mũi tên mình bắn ra bị Vân Sinh ngăn trở, Cấp Phong thiếu chút nữa là phun ra máu, phải biết rằng, mũi tên kia đối với nhân tộc thì không có tác dụng gì, nhưng mà đối với Yêu tộc, thì công kích đó cũng đủ tạo thành một đòn trí mạng. Mũi tên kia là do 9999 trương khu ma phù chà xát mà thành, tổng cộng có 3 cây, là trấn sơn chi bảo của phái Mao Sơn, cư nhiên bị lãng phí như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv