Lời tuyên thệ vừa gởi đi không hề xuất hiện tiếng khóc, thế nhưng nước mắt Tuyết Sinh vẫn thấm ướt vạt áo……..
“Vừa rồi đó là…………” Vân Sinh mở to con mắt vô thần, khó có thể tin nói “…..Là Quỷ Điệp? Sao có thể vậy…….Sao có thể như vậy…..”
“Đúng” Tuyết Sinh dùng sức lau khô nước mắt trên mặt, “Là Tiểu Điệp đã cứu chúng ta.”
Nhìn bộ dạng si ngốc ngơ ngác của Vân Sinh, Soái Vô Chỉ Cảnh cùng Gây Tê liền đi qua tả hữu hai bên kẹp lấy cậu, dìu hắn bước đi, nếu không thừa dịp nhóm người Thiên Đạo Minh lúc này còn đang hỗn loạn mà chạy trốn, không phải là lãng phí sự hy sinh của Quỷ Điệp sao?
May mà quân đoàn đạo sĩ Thiên Đạo Minh sau khi thực hiện Ngũ Lôi Chính Pháp thất bại thì nguyên khí đại thương không thể tiếp tục truy tung bọn hắn, khi nhóm bọn hắn chạy trốn đến tình trạng kiệt sức cuối cùng cũng bỏ xa truy đuổi của bọn họ, sau đó tìm địa phương thích hợp nghỉ ngơi. Thiên Đạo Minh cũng không có đuổi theo, rõ ràng truy tung theo yêu khí có hạn chế một chút về phạm vi.
Vân Sinh thoát lực đặt mông ngồi xuống đất, toàn thân khống chế không được run rẩy, mới vừa rồi khi nhìn thấy linh quang đoàn tử sắc kia hướng về phía thần lôi đánh xuống bọn họ, cậu cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần giống như bị xé rách. Cậu biết rất rõ, Quỷ Điệp bất quá là một NPC, tử vong, hắn có thể đổi thành một thân phận khác tiến vào, nhưng tại thời điểm Quỷ Điệp tử vong, bi thương cùng tuyệt vọng mãnh liệt gần như phá hủy lý trí của cậu.
Vân Sinh ủ rũ vò loạn tóc mình, Quỷ Điệp cái tên yêu tinh này rốt cuộc đã hạ cổ gì lên cậu, cậu thề, nếu một lần nữa gặp lại người kia, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhìn ánh mắt kiên định của Vân Sinh, bọn Thiên Hồng biết cậu đã hiểu rõ được tâm ý của bản thân, bọn họ cũng không khỏi vì cậu mà cảm thấy vui mừng, trước kia Quỷ Điệp cùng Vân Sinh luôn mơ hồ không rõ khiến cho bọn họ đều lo lắng
Lúc này Thiên Hồng giống như đã hạ quyết định, hắn trầm giọng nói “Đại ân của mọi người không lời nào cảm tạ được, đối với sự cố gắng cùng giúp đỡ của mọi người tôi cũng không biết nói gì để bày tỏ lòng cảm kích của mình, thế như tình trạng trắc trở hôm nay cũng là từ tôi tạo nên. Hôm nay chúng ra đã mất đi một người bằng hữu quý giá, ngày mai thì là ai, ai cũng không biết. Tôi muốn nói là, chúng ta không thể cứ chạy trốn như vậy mãi……..”
“Tôi đã sớm muốn nói những lời này” Gương mặt nhỏ nhắn của Nam Kha Nhất Mộng đỏ lên, “Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, bọn người Thiên Đạo Minh khinh người quá đáng.”
“Cho dù phải chết, cũng phải lôi thêm vài tên làm đệm lưng” Giọng nói âm trầm này dĩ nhiên đến từ Gây Tê vẫn luôn yên lặng, xem ra hắn cũng đã không nhịn được nữa.
Trải qua một hồi thương lượng, tất cả mọi người đồng ý, phải trả thù bọn người Thiên Đạo Minh, để cho bọn họ biết “liên minh ác ma” không phải dễ hiếp đáp.
Tuyết Sinh thầm thở dài, trong Thiên Đạo minh có đạo sĩ có thể dựa vào yêu khí để truy tung, phải chi bọn hắn cũng có thể biết hướng đi của địch nhân là tốt rồi.
Chính vì ý nghĩ như vậy, trên trán của Tuyết Sinh đột nhiên nóng lên.
Một trận nóng rực, Tuyết Sinh biết Thiên Nhãn trên trán mình mở ra, cho tới nay, trừ bỏ xem thuộc tính ra cậu chưa phát hiện Thiên Nhãn còn có công dụng nào khác, hiện tại Thiên Nhãn lại trong lúc vô ý tự mở.
Tuyết Sinh cảm thấy trước tầm mắt mình lay động 1 hồi, có cảm giác muốn nôn, sau đó tầm nhìn của cậu chia thành hai phần, một phần là phạm vi bình thường trước mặt, mà phần khác lại như là từ trên cao nhìn xuống, cậu thậm chí có thể nhìn rõ sơn đạo ngoằn ngoèo, cây cối san sát……Cùng 1 đội ngũ đang xuyên qua giữ rừng núi.
Cậu đột nhiên minh bạch, bản thân nhìn thấy chính là người Thiên Đạo Minh, Thiên Nhãn cung cấp tầm nhìn khiến cho cậu có thể nhìn rõ được hướng đi của Thiên Đạo Minh, so với rada còn tốt hơn.
Chỉ cần cậu tâm niệm khẽ động (chỉ cần nghĩ đến), tầm nhìn thậm chí có thể phóng đại thu nhỏ, tùy tiện di động, muốn nhìn chỗ nào thì có thể nhìn chỗ đó, cực kỳ tiện lợi.
Phát hiện này khiến Tuyết Sinh vui mừng khôn xiết, bởi vì hành động bắn tỉa của bọn họ sẽ rất tiện lợi.
Dựa vào kết quả thương lượng, Tuyết Sinh quan sát vị trí phương hướng Thiên Đạo Minh sắp tiến lên, rồi Tiểu Mộng dưới sự trợ giúp của mọi người dùng Cơ Quan Thuật của mình bố trí thiết lập bộ phận lăn đá ở trên khe núi nơi mà Thiên Đạo Minh đi qua.
Giữa trưa
Mặt trời chói chang như muốn nướng chín bọn Thiên Hồng, làm cho bọn hắn không khỏi bắt đầu mắng ptd thiết kế thời tiết quá chân thật, nhưng bọn hắn vẫn không nhúc nhích mai phục tại cơ quan phía trên khe hẹp, đội ngũ Thiên Đạo Minh đã đến gần.
Hoa Yêu như Tuyết Sinh ở trong thời tiết như vậy rất gian nan, ánh mặt trời chói chan làm cho cậu giảm huyết từng điểm từng điểm, cả người khó chịu nói không nên lời, nhưng cậu vẫn muốn cùng mọi người ở chung 1 chỗ, lúc thực sự chống không được thì nuốt 1 viên huyết dược, Thiên Hồng nhìn mà yêu thương không thôi
Tuyết Sinh hướng Thiên Hồng nở nụ cười trấn an, ý bảo bản thân không sao.
Đúng lúc này thần sắc Tuyết Sinh đột nhiên ngưng trọng, “Bọn họ đến rồi”
Biết địch nhân sắp từ khe sâu phía dưới đi qua, tất cả mọi người sắn tay áo lên, khẩn cấp muốn nhìn uy lực của Cơ Quan Thuật một chút. Soái Vô Chỉ Cảnh kịp thời khống chế cảm xúc quá mức hưng phấn của mọi người, phải kiên nhẫn chờ bọn người Thiên Đạo Minh tiến hoàn toàn vào khe núi mới bắt đầu khởi động cơ quan.
Đội ngũ Thiên Đạo minh không hề cảnh giác tiến nhập khe núi, căn bản không có người nào nghĩ đến sẽ có ngoạn gia biết Cơ Quan Thuật.
Đột nhiên một trận nổ vang long trời lỡ đất, vô số tảng đá to to nhỏ nhỏ từ trên núi theo 2 sườn lăn xuống đem đội ngũ của Thiên Đạo Minh chém ngang thành hai đoạn. Nhất thời, tiếng kêu gào, tiếng va chạm, tiếng khóc loạn thành một đoàn, người Thiên Đạo Minh bị tập kích bất ngờ, trong hỗn loạn giẫm đạp lẫn nhau, tạo thành thương vong nặng hơn.
Lúc này bọn người Tuyết Sinh ở trên vách núi hưng phấn hoan hô, bọn họ cũng không phải là thánh nhân, ai sẽ vì thương vong của nhân mà thương tâm chứ.
Kinh nghiệm cùng công đức của mỗi người bọn họ đều đang không ngừng biến hóa, nhưng những cái đó đã không còn nằm trong phạm vi chú ý của bọn họ, hiện tại bọn họ cần nhất là phát tiết, đem những buồn bực trong khoảng thời gian này hoàn toàn phát tiết ra ngoài.
Lúc mọi người đang đắc ý khoa tay múa chân, thì ngoài khe núi, ở xa xa truyền đến từng tiếng quát, hơn mười đạo sĩ đủ loại màu sắc ở trên không trung họa thành một đường cong xinh đẹp hướng về phía bọn họ lao tới.
“Là cái gì thế?” Vân Sinh kinh ngạc kêu lên.
Tuyết Sinh nhanh chóng mở Thiên Nhãn trên trán, kim quang nhàn nhạt hướng về phía trên thể quang trên không trung, cậu lập tức minh bạch thân phận người tới, “Là đạo sĩ lần trước!”
Bi thương cùng thù hận từ cái chết của Tiểu Điệp lập tức tràn ngập trong lòng mỗi người, tất cả mọi người yên lặng rút ra binh khí, lạnh lùng nhìn hơn chục đạo sĩ phía trước đang từ trên trời giáng xuống, trong đó dẫn đầu chính là tên đạo sĩ trẻ tuổi lần trước đã phát động Ngũ Lôi Chính Pháp.