Sống trong cảnh đào vong làm cho bọn họ hình thành thói quen nghỉ ngơi trên chân núi, tuy rằng dễ dàng bị bao vây, nhưng ưu thế từ trên cao nhìn xuống là rất nhiều lần giúp cho bọn họ sớm phát hiện tung tích địch nhân.
Lúc này, Quỷ Điệp nhìn thấy dưới chân núi thấp thoáng hỏa quang, hắn rất nhanh hiểu được, đây là đuốc của địch nhân phát ra quang mang.
Các đồng bạn bị đánh thức cũng đã quen, lập tức thu thập hảo đồ vật chuẩn bị rút lui.
Thế nhưng lúc này đây, Thiên Đạo Minh hiển nhiên không dễ dàng buông tha bọn họ.
Rất nhanh bọn họ liền phát hiện, Thiên Đạo Minh luôn đuổi theo bọn họ không tha, vô luận bọn họ thay đổi phương hướng tiến lên thế nào, người Thiên Đạo Minh vẫn theo sát phía sau, không thể thoát khỏi, loại tình huống này chưa từng phát sinh qua.
Thiên Hồng thả Tiểu Trư đi tìm hiểu tình huống địch nhân, Tiểu Trư vừa tiến vào kỳ trưởng thành tuy rằng vẫn chưa thể chở người, nhưng năng lực đã đề thăng rất cao.
Tiểu Trư quay về rất nhanh, sau khi Thiên Hồng nghe nó chít chít một hồi điểu ngữ, sắc mặt thật không tốt nhìn, “Tiểu Trư nói, Thiên Đạo Minh không biết từ nơi nào tìm tới một tên đạo sĩ kỳ quái, dường như có thể dựa vào yêu khí đến truy tung chúng ta.”
“Mẹ của ta ơi,” chạy trốn thở không ra hơi, Vân Sinh ai thán nói “Quả thực là con chó cảnh sát a, kia hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” Thiên Đạo Minh nhiều người, có thể thay phiên nhau truy tung, khả là bọn hắn vẫn luôn chạy trốn, như vậy sớm hay muộn cũng sẽ mệt chết.
Tuyết Sinh bất an giật lấy góc áo, cùng Nam Kha Nhất Mộng nhìn nhau một cái, Yêu Tộc chính là hai người bọn họ, hiện tại bọn họ trở thành mục tiêu địch nhân truy tung……
Thiên Hồng rất nhanh liền phát hiện trong cái đầu nhỏ của Tuyết Sinh suy nghĩ cái gì, hắn nắm lấy vai Tuyết Sinh kéo vào trong ngực mình, đánh một cái lên mông Tuyết Sinh, ở trong tiếng kháng nghị của Tuyết Sinh, hắn nói: “Không được nghỉ ngợi lung tung, cho dù không có hai người các ngươi, bọn họ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khác để đối phó chúng ta.”
Tuyết Sinh đương nhiên hiểu được Thiên Hồng là đang an ủi mình, cậu cảm thấy cái mũi ê ẩm, nhanh chóng cúi đầu nhịn xuống. Cậu đã quyết định sẽ không bao giờ khóc nữa, chính là vì mình vô năng mà cảm thấy thương tâm, lúc chạy trốn cậu là trói buộc, thời điểm chiến đấu thì trở thành người được bảo hộ, cậu thật sự hi vọng mình có một ngày cũng có thể bảo hộ mọi người.
“Sách, truy tới rồi.” Quỷ Điệp vừa rồi chạy đi tìm hiểu bay trở về, trên người hào quang chợt lóe, từ hình thái Hồ Điệp chuyển hóa thành nhân hình, hắn vẫn không tiện ở tại trước mặt mọi người bại lộ thân phận. Hắn lo lắng nói: “Thiên Đạo Minh lúc này sẽ không đem tất cả đạo sĩ đều đến đi, người đông nghịt một mảnh thật là khủng khiếp, bên trong ít nhất có bốn năm mươi đạo sĩ cấp cao, có thể là muốn dùng pháp thuật quần thể oanh chúng ta.”
Phát hiện của Quỷ Điệp làm cho các đồng bạn đều cảnh giác lên, từng cùng Âm Dương Ngư đạo sĩ cấp cao ở chung, cho nên bọn họ ít nhiều đối với đạo sĩ có chút hiểu biết, phải biết rằng, đạo sĩ có chút pháp thuật thế nhưng rất biến thái, đặc biệt đối Yêu Tộc mà nói càng nguy hiểm hơn.
Tiến lên quá nhanh làm tiêu hao thể lực của bọn họ rất nhiều, vào thời điểm phía đông bắt đầu sáng, mệt nhọc khiến cho bọn họ dần dần thả chậm cước bộ.
Này khả cũng không phải là một cái chuyện tốt, bởi vì địch nhân phía sau đúng là âm hồn bất tán vẫn đang tiếp tục truy bọn họ, bởi có nhân lực dồi dào có thể thay đổi, cho nên tiêu hao thể lực đối với bọn họ mà nói cũng không phải vấn đề lớn. Đáng hận nhất chính là đoàn đạo sĩ kia ngay từ đầu tạo thành uy hiếp đối với bọn họ cư nhiên không biết chạy đi nghỉ ngơi lúc nào, hiện tại ngay khi bọn Thiên Hồng gần như là kiệt sức thì lại hăng hái bừng bừng đuổi theo, hơn nữa tốc độ duy trì không nhanh không chậm, rõ ràng là muốn tiêu hao thể lực bọn họ, giống như chơi trò mèo vờn chuột, khiến Tuyết Sinh bọn họ hận đến nghiến răng.
Chiến, là cục diện tất bại; trốn, đã chạy trốn tới bước đường cùng.
Đang khi vô kế khả thi uể oải chịu không nổi, địch nhân tựa hồ cũng cảm thấy chán ghét trò này rồi, liền bắt đầu có động tác.
Từ trong đội ngũ đạo sĩ đi ra chín đạo sĩ cấp cao, nhanh chóng hợp thành một trận pháp kỳ quái, ngay trung tâm trận pháp là 1 tiểu đạo sĩ cưỡi hạc chỉ huy, cũng lấy hắn làm trung tâm hành động.
Chú ngữ khó hiểu phiền phức được niệm lên, bọn Thiên Hồng trong lúc kinh ngạc rất nhanh liền phát hiện, trận pháp này chẳng qua là đem pháp lực tập trung đến trên người vị đạo sĩ ngay tại trung tâm kia mà thôi, diễn viên chân chính, chỉ có một người.
Khi nhìn thấy đường vân trên phù chú mà đạo sĩ đứng ở trung tâm lấy ra, con ngươi của Quỷ Điệp liền co rút lại, la lên, “không ổn, là Ngũ Lôi Chính Pháp! Tiểu Tuyết, đừng dùng Thủy Bích, mọi người chạy mau!”
Cảm giác được sự gấp gáp trong giọng nói Quỷ Điệp, mọi người không dám chậm trễ, cực lực huy động hai chân đã mệt mỏi – chạy nhanh.
Lúc này, Tuyết Sinh nghe được Quỷ Điệp tuyệt vọng thở dài “Không còn kịp rồi”, trong lòng cậu cả kinh, mãnh liệt quay đầu lại, lại nhìn thấy trên người Quỷ Điệp tràn ngập linh quang lam tử sắc rực rỡ, hóa thành hình thái hồ điệp, dứt khoác hô lên 1 tiếng: “Các người tiếp tục chạy, không được quay đầu lại!”
Thế nhưng, Tuyết Sinh lại quay đầu, cái cậu chứng kiến chính là toàn thân Quỷ Điệp bao phủ lửa ma vỗ đôi cánh mảnh khảnh dưới ánh mặt trời họa ra 1 đường vòng cung tuyệt mỹ, giống như bướm bay bốc lửa, không hề chùn bước nghênh hướng thần lôi đánh xuống bọn họ ………
Thuật cùng thuật va chạm, dưới ánh sáng mặt trời sắp mọc bắn ra quang mang hoa mỹ, hồ quang diễm lệ va chạm nhiều lần trên không, nổ vang … cho đến khi rơi xuống ……
Quang mang mãnh liệt khiến cho mọi người không mở mắt được, thậm chí không rõ xảy ra chuyện gì, thế nhưng Tuyết Sinh biết, Quỷ Điệp trong lan sủng vật của cậu tiêu thất.
Trong tích tắt thần lôi đánh lên thân thể nhu nhược, Tiểu Điệp dùng linh cảm ứng truyền đến tin cuối cùng ──
“Chờ ta, ta sẽ trở về!”