“Ô……Ô……”
Sau khi hồng thủy tàn sát bừa bãi, ngay trong trung tâm mảnh “Thi hải” chất đống người sống như bức tượng thạch cao truyền ra tiếng khóc mỏng mảnh.
Thiên Hồng Đối với thanh âm Tuyết Sinh là nhạy cảm nhất liền tỉnh táo trước tiên, hắn vội vàng ôm lấy Tuyết Sinh đã lâm vào trạng thái hư thoát, vội vàng kiểm tra toàn thân cậu, “Sao vậy, tại sao khóc, đau chỗ nào sao?”
“Không có việc gì, đây là do cậu ta sợ hãi, giết nhiều người, nên hoảng.” Quỷ Điệp biểu hiện hắn có thần kinh cứng cỏi không giống bình thường, nhấc chân đá văng một cỗ thi thể chắn ở phía trước, lửng thửng đi ra khoảng trống.
Bởi vì phạm vi chung quanh Tuyết Sinh khoảng một mét nằm trong vùng pháp thuật, nên các đồng bạn đều không có bị thương, nhưng địch nhân bọn hắn dưới tình huống không hề phòng bị thì gặp xui xẻo to.
Tình cảnh chung quanh quả thật rất thảm, khắp ruộng đồi đều là người chết do hồng thủy, vùng núi đều là người chết do bị hồng thủy dìm quải, mặc dù chết đuối, gần như không có máu me gì cả, cho dù có thì cũng đã bị nước cuốn trôi sạch sẽ, nhưng từng tảng từng tảng tử thi với màu da trắng bệch và đủ hình dạng vặn vẹo chồng chất trên đất, chỉ cần là người nhìn thấy đều sẽ phải gặp ác mộng.
Sau khi Quỷ Điệp ngăn trở trước mắt bỏ đi, Nam Kha Nhất Mộng hung hăng thừa nhận một hồi thị giác chấn động, oa một tiếng, nôn ra.
Tiếp đó là tới Hamburger, rồi lại tới ….Soái Vô Chỉ Cảnh vì mặt mũi của nam nhân, nhịn xuống, không nôn…..
Bên ngoài còn có một số ngoạn gia gặp may mắn còn sống, vừa rồi bọn họ còn oán giận đã tới chậm không chen vào được, ai ngờ đúng chậm một bước khiến cho bọn họ tránh được vận rủi. Kẻ may mắn sợ muốn đứng tim vừa nhìn thấy Quỷ Điệp đi ra, lập tức giống như gặp quỷ, thét chói tai quay lưng chạy trốn.
“Thiết, bộ dạng của ta thực đáng sợ sao? Đồ nhát gan!” Quỷ Điệp bất mãn hướng về phía lưng của đám chạy trốn thủ thế không nên(1), rồi mới bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm trên mặt đất.
Vân Sinh trừng to mắt nhìn động tác của Quỷ Điệp, cậu tuy rằng còn chưa tới nỗi phải nôn, nhưng cũng cảm thấy không dễ chịu, thấy Quỷ Điệp đá vào mông một khối thi thể chặn đường bay đi, rồi cúi xuống lấy một bảo kiếm trên mặt đất, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, xem ra độ kiên cường dẻo dai của thần kinh Quỷ Điệp đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ a.
Quỷ Điệp đi tới đem chiến lợi phẩm đầy tay nhét vào thủ trạc của Tuyết Sinh, vừa dỗ: “Đừng khóc đừng khóc, như vậy không tốt nha, ít nhất trong một thời gian ngắn những người đó sẽ không làm phiền chúng ta.”
Thấy Tuyết Sinh toàn thân tràn ngập huyết quang, Quỷ Điệp lại cười rộ lên, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cậu, cười nói; “Cái này chính là phúc lợi nho nhỏ.”
Mặc dù không muốn bỏ đi những bảo bối đầy đất, thế nhưng lại không có Quỷ Điệp cường hãn ở đây, nên bọn họ đành phải đợi cho thi thể biến mất mới dám nhặt gì đó trên mặt đất, tuy rằng cảm thấy thật ghê tởm, nhưng đây cũng đều là tiền a.
“Được rồi.” thấy đồ vật này nọ trên mặt đất lấy được không sai biệt lắm, Soái Vô Chỉ Cảnh thở dài nói, “Cái này tuy rằng tránh được một kiếp, nhưng thanh danh của chúng ta lại càng thối.”
Hiện tại, trong nhóm của bọn họ đã không còn có người nào là trong sạch, hồng đến mức ở trong đêm tối mỗi người đều có thể làm cây đuốc dùng, mọi người đứng chung một chỗ, thật sự là hồng quang nhiễu thể thụy khí thiên điều, ngoài mười dặm cũng thấy.
Giá trị công đức của Tuyết Sinh tụt thẳng xuống, con số cùng ban đầu cũng không sai biệt lắm, chỉ khác là phía trước bỏ thêm một dấu trừ. Cậu chẳng qua chỉ ra một chiêu, lại âm hơn ba ngàn công đức, không khỏi có điểm oan uổng.
Tuyết Sinh vừa niệm, “ta đã giết người ta đã giết người…..” vừa khóc đến rối tinh rối mù, mọi người ngay cả lời an ủi cũng không nói ra được, đành phải để cho cậu khóc khóc đến thiếp đi, tiểu hài tử đáng thương bị đả kích quá lớn, bởi vì hậu di chứng của việc sử dụng Kinh Đào Hãi Lãng, cậu sẽ lâm vào trạng thái suy yếu cả ngày, yếu ớt đến cơ hồ mất đi năng lực hành động.
Qua không được bao lâu, trên diễn đàn trang chủ ptd liền xuất hiện bài post miêu tả sự kiện lần này, tác giả chẳng những bày tỏ còn miêu tả toàn bộ quá trình, làm cho sự kiện “đại tàn sát Hắc Sơn Lĩnh” nổi tiếng, hơn nữa người sống sót còn cung cấp băng ghi hình hiện trường đẹp như phim thảm họa của Hollywood, lập tức gây nên oanh động trong thế giới trò chơi, đội ngũ của Thiên Hồng bọn họ cũng chiếm được đủ loại biệt danh “liên minh ác ma”, “cỗ máy giết người”… Đồng thời bắt đầu xuất hiện, là sự tức giận của nhóm cao tầng Thiên Đạo Minh, lần này hành động bọn họ đã hao tổn hơn ba trăm thành viên, vì trả thù, bọn họ đã tuyên bố lệnh truy sát đám người Thiên Hồng, thề không tiếc trả đại giới đưa bọn họ vào chỗ chết.
Hậu quả trực tiếp của lần sự kiện này chính là danh tiếng tổ hợp của nhóm Thiên Hồng giống như mặt trời ban trưa, hơn nữa dưới sự truy sát toàn lực của Thiên Đạo Minh, cuộc chạy trốn của bọn họ, lâm vào tình trạng dị thường gian khổ……..
……..
Trong đêm khuya, lúc mọi người đã ngủ say, Tuyết Sinh đột nhiên giựt mình tỉnh lại, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Thời gian trốn chạy rốt cuộc đã giằng co bao nhiêu ngày, tám ngày? Hay là mười ngày? Ngày đã muốn mơ hồ, cậu chỉ biết là trong mấy ngày gần đây, bọn họ đã trải qua hai mươi ba lần chiến đấu to nhỏ, lúc thuận lợi thì địch quân toàn bộ bị diệt, lúc không thuận lọi, không phải chạy trốn thì chính là thắng thảm, nhưng ít nhất tất cả mọi người vẫn còn sống.
Đối mặt với tử vong cùng máu tươi, từ ban đầu hoảng sợ đến hiện tại thì chết lặng, trên tay mình làm rụng bao nhiêu nhân mạng đã sớm không nhớ rõ, chỉ biết là từ đó đến giờ vẫn chưa có một giấc ngủ an ổn.
Thiên Đạo Minh không tiếc đại giới truy tung khiến cho bọn hắn căn không dám đến thành thị để tiếp tế, thức ăn thiếu, dược phẩm thiếu, tất cả mọi người mệt mỏi rã rời không chịu nổi, thế nhưng tính cách những đồng bạn này một người so với một người càng cường ngạnh, cũng không ai đưa ra ý muốn bỏ cuộc.
Trong khoảng thời gian này nếu muốn nói có thu hoạch gì, thì chính là Tiểu Trư, bởi vì ăn rất nhiều thi thể địch nhân, cư nhiên tiến nhập vào kỳ trưởng thành trước thời hạn, hiện tại cũng cỡ một con hạc lớn, bắt đầu có thể sử dụng một ít tiểu pháp thuật.
“Sao vậy, ngủ không được? Gặp ác mộng?”
Quỷ Điệp gác đêm thương yêu sờ sờ đầu Tuyết Sinh, nhìn nhìn lại Vân Sinh bên kia ngủ giống như heo, tuy rằng Vân Sinh vẫn nói Tuyết Sinh thần kinh thô, nhưng bây giờ nhìn lại, thần kinh thực thô là bản thân Vân Sinh mới đúng, Tuyết Sinh đáng thương, mấy ngày nay gầy đi không ít.
“Ta không muốn ngủ, muốn cùng ngươi nói chuyện phím a.” Tuyết Sinh cười hì hì hướng đống lửa thêm củi, từ lần đó khóc một hồi, về sau, cậu cũng đã không khóc nữa.
“Tiểu Điệp ngươi tại sao lại muốn làm NPC a?” Tuyết Sinh nói ra nghi vấn bấy lâu nay.
“Bởi vì công ty đã quy định nhân viên sáng lập trò chơi không được lấy thân phận ngoạn gia tiến vào trò chơi, cho nên chúng ta muốn nhìn một chút tâm huyết của mình thì đều phải giả thành NPC mới có thể tiến vào, ngươi nói có buồn bực hay không.”
“A, Tiểu Điệp ngươi thật lợi hại, hóa ra ngươi là nhân viên chế tác ptd a.” Tuyết Sinh lập tức sùng bái tới cực điểm, cậu thật ra đối với chương trình máy tính rất không có biện pháp.
“Có ích gì a, chính vì công việc này làm hại ta không thể tiến vào trong trò chơi ngoạn, nếu không ta đổi đi nơi khác, rồi mặc kệ.”
Quỷ Điệp không sao cả cười cười, tựa hồ đối với công việc người khác hâm mộ, đối với hắn mà nói chỉ bất quá là một gánh nặng mà thôi. Hắn lười biếng duỗi thắt lưng, lơ đãng hướng về phía dưới chân núi liếc mắt một cái, thần sắc lập tức khẩn trương lên.
“Mau kêu mọi người dậy, đúng là âm hồn bất tán lại đến nữa rồi.”