Sau khi đi ra khỏi sơn động, cuối cùng cũng có thể sử dụng Hồi Thành Phù, bọn họ vừa về tới Chu Tước thành liền lập tức tìm đến chổ nữ tử ủy thác nhiệm vụ, đem trái tim Xà Vương (vật phẩm nhiệm vụ) giao cho nàng.
Nàng kia sau khi bắt được trái tim thì lại bắt đầu khóc một hồi, bất quá Tuyết Sinh bọn họ cũng đã quen, đành kiên nhẫn chờ nàng khóc cho xong.
Kết quả bọn họ mỗi người chỉ được 200 điểm danh vọng cùng 500 điểm công đức, không có vật phẩm thưởng.
Nam Kha Nhất Mộng nhìn giá trị công đức của mình, cho dù bỏ thêm công đức thưởng cũng còn âm 700, bất đắc dĩ thở dài.
Tuyết Sinh với qua, “Công đức của ngươi sao âm nhiều như vậy?”
Nam Kha Nhất Mộng có điểm đỏ mặt, “Thâu Thiết Thuật của ta mỗi khi dùng một lần, vô luận là thành công hay không, cũng đều giảm 10 điểm công đức. Ta nói rõ trước, ta chỉ trộm của người xấu, không trộm của người tốt” nói xong, đầu cũng thiếu chút nữa là cúi xuống chạm ngực.
“Không sao, không sao.” Tuyết Sinh an ủi sờ sờ đầu của hắn.
Tuyết Sinh tuy rằng lần trước bị treo sau giảm 3000 công đức, mất đi vị trí đầu bảng Thiện Nhân Bảng, nhưng bởi vì ưu thế ban đầu rất rõ ràng, cho nên vẫn là đọng ở vị trí thứ tám, hiện tại tăng thêm 500 điểm công đức, tổng số vượt quá 3000, lại leo lên vị trí thứ bảy.
Lúc mọi người lần nữa tập hợp cũng đã là ngày hôm sau sau khi đấu giá hội bắt đầu, trải qua chuyện không vui lần trước, Thiên Hồng cũng không chịu đến ghế lô cùng Ngạo Thị Thiên Hạ ngồi, thế là bọn hắn đành phải tốn kém mua hai cái đấu giá khí, sau đó đi lên trên quảng trường Chu Tước Thành xem tình hình của cuộc bán đấu giá được tiếp sóng trực tiếp trên không trung.
Ngày cuối cùng của đấu giá hội chính là một tràng đấu giá với những lời kịch lặp đi lặp lại, Ô Chuy mã tuy rằng giá trị xa xỉ, nhưng vẫn còn chưa phải ở vị trí cuối, vô hình trung giúp Tuyết Sinh giảm bớt rất nhiều áp lực khi cạnh trạnh.
Nói đến hệ thống tọa kỵ trong <>, cùng với hệ thống sủng vật không giống nhau. Bộ phận sủng vật có thể làm tọa kỵ, nhưng tọa kỵ không thể làm sủng vật, không thể thăng cấp, cũng không có hạn chế số lượng, không giống sủng vật, mỗi người chỉ có thể có một, nếu muốn đổi một sủng vật mới nhất định phải thả con hiện hữu ra. Về phần Tuyết Sinh được hệ thống thưởng cho nhiều ô chứa sủng vật, thì đây là một tình huống đặc biệt.
Bởi vì hệ thống Đông Phương không giống Tây Phương có chức nghiệp kỵ sĩ, cho nên mã giới (giá cả con ngựa) tương đối thấp, bất quá sau khi Tuyết Sinh cướp được Ô Chuy, hà bao no đủ của cậu cũng khô quắt đi.
“Vạn tuế, vạn tuế!” Tuyết Sinh vui vẻ nhảy dựng lên, cuối cùng cậu đã dùng 4550 lượng hoàng kim mua được Ô Chuy mã, tiền bán chu quả vẫn còn thừa lại a. Cậu cười hắc hắc đem Ô Chuy mã giao dịch đưa cho Vân Sinh, nhìn khuôn mặt hứng phấn của Vân Sinh, đột nhiên nhớ tới: “Nếu như Tiểu Điệp có ở đây thì tốt rồi” Thiên Hồng ở bên cạnh thấy vẻ mặt Vân Sinh rõ ràng ảm đạm xuống, nhéo nhéo tay Tuyết Sinh, ý bảo cậu không nên nói lung tung, Tuyết Sinh ngơ ngác chẳng biết tại sao, nhưng vẫn rất nghe lời ngậm miệng lại.
Lúc này Soái Vô Chỉ Cảnh bọn họ đều hâm mộ xông tới nghị luận, cuối cùng cũng khiến cho vẻ mặt Vân Sinh sáng sủa trở lại.
“Đánh tiếc người nhiều quá.” Gây Tê luôn ít nói đối với Ô Chuy cũng thấy phi thường yêu thích, mặc dù mọi người đều rất muốn lập tức nhìn tận mắt bộ dáng của con danh mã này, nhưng lo lắng sẽ dẫn đến ồn ào từ người trên quảng trường, nên đến ngoại thành nhìn so ra an toàn hơn, bọn họ cũng không có hứng thú làm tiêu điểm.
Đang khi bọn Tuyết Sinh vây thành một đoàn ăn mừng, ở dưới mái hiên một cửa hàng cách bọn họ không xa có một nữ tử thần sắc tiều tụy đứng yên lặng nhìn chăm chú bọn họ.
Tuy rằng thần sắc uể oải, nhưng vẫn nhìn thấy được vẻ xinh đẹp của nàng kia, dung mạo vô cùng quen thuộc này, không phải là Thanh Nhã lúc trước do thương tâm mà bỏ đi sao?
Thanh Nhã lẳng lặng nhìn Thiên Hồng cùng Tuyết Sinh trong đám người, không có rơi lệ, ánh mắt phức tạp mà mê man.
Ở bên cạnh cô, có một người dùng áo choàng hắc sắc toàn thân che giấu dung mạo, hắn nhìn đến thần sắc bi thương của Thanh Nhã, ở trong áo choàng khóe miệng liền lộ ra mỉm cười, hắn đến bên tai Thanh Nhã, nhẹ nhàng nói: “Ngẫm lại xem, ngươi vốn hạnh phúc bao nhiêu, một công chúa đầy kiêu ngạo bao nhiêu, nhưng lại bị một tên nhóc lai lịch không rõ hủy diệt hết thảy khát khao của ngươi, cậu ta là hung thủ phá hủy hạnh phúc của ngươi…………”
Mặc dù lời nói thốt ra đầy tàn khốc, thế nhưng tiếng nói của người này lại như xuân phong, nếu Tuyết Sinh bọn họ nghe được, nhất định sẽ cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì bọn họ hôm trước mới cùng hắn ở chung, cái người ôn nhu nhã nhặn triền triền miên miên xà yêu ——— Thanh Lan kia.
Thanh Lan thấy theo lời hắn nói ra, ánh mắt mê man của Thanh Nhã dần dần chuyển sang oán hận, nhịn không được cười nhạt, ‘thanh trúc xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng thích, nhị giả giai bất độc, tối độc phụ nhân tâm’*, mầm móng cừu hận sớm đã gieo xuống trong lòng nàng, một khi có thổ nhưỡng thích hợp, nó sẽ mọc rễ nẩy mầm khỏe mạnh rồi lớn dần, mà tất cả những gì hắn cần làm, bất quá chỉ là vì nó tưới thêm dòng nước phụ trợ thêm mà thôi.
(*)Thanh trúc xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng thích” chỉ về hai thứ tối độc trên thế gian, một là bị rắn thanh trúc cắn, và hai là bị kim của ong vàng chích phải. “nhị giả giai bất độc, tối độc phụ nhân tâm” Nhưng hai thứ đều không độc bằng lòng dạ đàn bà.
Hắn chậm rãi từ trong cổ tay áo rộng thùng thình lấy ra một thanh chủy thủ nhỏ hắc sắc đặt vào tay Thanh Nhã.
Chủy thủ rất nhỏ, thực cùn, thoạt nhìn giống như một món đồ chơi, có thể ngay cả cắt quả táo đều cắt không được, thế nhưng nó lại có một cái tên rất đáng sợ ——— “Lời nguyền của ma nữ.”
Nó là một đạo cụ đặc thù, lực lượng của nó đền từ cảm xúc oán hận của nữ nhân.
Chủy thủ vừa đến tay Thanh Nhã, giống như bắt đầu thức tỉnh, nổi lên ánh sáng huyết sắc nhàn nhạt.
Thanh Lan thấy trên chuôi chủy thủ, một con mắt đỏ như máu chậm rãi mở ra, hắn vừa lòng g ật đầu, chủy thủ giống như bị giội một gáo dầu phừng lên một ngọn lửa—————
“Đi đi, dùng vũ khí trong tay của cô, làm cho địch nhân của cô vĩnh viễn biến mất!”
Thanh Nhã si ngốc nhìn đao trong tay, rất lâu, cuối cùng chậm rãi đem nó khép vào trong tay áo, đi vào trong đoàn người, hướng đến chỗ bọn người Tuyết Sinh bước đi…..
Bên kia, Tuyết Sinh không chút cảm giác được nguy hiểm sắp đến, cậu kéo Vân Sinh, cau cau mũi, cười trêu nói: “Như thế rất tốt, Ô Chuy suất như thế, ngươi có thể cưỡi theo nó đi câu tiểu MM (các cô nương) nga.”
“Thiết,” Vân Sinh cười mắng, “nói bậy cái gì đó, ta mới không có cái loại hứng thú này.”
Thiên Hồng ở bên cạnh yên lặng mỉm cười, Vân Sinh xác thực không có hứng thú với các tiểu MM, còn mệt Tuyết Sinh là ca ca Vân Sinh, ngay cả tâm tư đệ đệ của mình cũng không nhìn ra, bất quá cậu luôn luôn là trì độn như vậy. Thiên Hồng không khỏi đối với bọn Soái Vô Chỉ Cảnh cảm kích, không có bọn họ quấy rối lúc ấy, hắn muốn được tâm Tuyết Sinh còn không biết phải chờ đến khi nào.
Ngay khi Thiên Hồng suy nghĩ đến xuất thần, đột nhiên bên cạnh một người thẳng tắp hướng lên người đánh tới, hắn ngầm nhíu mày, vươn tay muốn đẩy người nọ ra, lại cảm thấy ngực đau xót, cúi người vừa nhìn, 1 thanh chủy thủ nhỏ màu đen cắm vào ngực hắn, trên chủy thủ có 1 con mắt đỏ hồng như muốn xuất huyết………
Lúc này, Thanh Lan đang đứng ở chỗ cũ quan sát oán hận dậm dậm chân, lòng của nữ nhân này thật khó nắm lấy, “Ta kêu ngươi đâm không phải hắn a!” hắn thở dài nói: “Quên đi, coi như ngươi xui xẻo.”