“Tuyết Sinh!”
Thiên Hồng phản ứng trước tiên, thất tha thất thiểu phác qua ôm lấy Tuyết Sinh còn đang ngồi dưới đất ngẩn người, mãnh liệt hoảng sợ mất cậu khiến Thiên Hồng run rẩy vô cùng.
Tuyết Sinh đã biết mình gây ra đại họa ngược lại bình tĩnh xuống.
Cậu nắm lấy tay Thiên Hồng, lại ngẩng đầu nhìn về phía Ngạo Thị Thiên Hạ cũng là vẻ mặt kinh hoảng, vô cùng chân thành nói: “Hai người các ngươi đáp ứng ta một việc ── sau này không được cãi nhau. Ta rất ngốc, không biết dùng phương pháp gì khuyên các ngươi, nhưng ta thực sự không hi vọng các ngươi bởi vì ta mà tranh chấp.”
“Hảo hảo hảo,” Thiên Hồng cùng Ngạo Thị Thiên Hạ tự nhiên liền lập tức đáp ứng, một lần tranh chấp đã trả đại giới muốn mất đi Tuyết Sinh, hai người đều cảm thấy áy náy và đau lòng.
Thấy bọn họ gật đầu, Tuyết Sinh tươi cười đầy mặt, “Các ngươi khổ sở cái gì? Không phải chỉ là san hào thôi sao, ta đã sớm không muốn làm hoa yêu, san hào vừa đúng lúc, nhưng các ngươi sau này phải dẫn ta đi luyện cấp nga.”
Mọi người trong ghế lô không có biểu hiện thoải mái như Tuyết Sinh, mỗi một tài khoản trò chơi đều là thời gian và tâm huyết của ngoạn gia, hơn nữa <> lại chỉ cho phép mỗi người có một tài khoản, bởi vậy xử phạt san hào đối với ngoạn gia mà nói là đả kích tương đối lớn.
Tất cả mọi người đều là thần sắc ngưng trọng, Thải Hồng Thải Hồng còn nhịn không được nhỏ giọng khóc thút thít, nhưng lúc này ai cũng nghĩ không ra biện pháp tốt.
Thế nhưng một hồi sau, một sự kiện khác làm cho người ta giật mình đã xảy ra....
Lượt đấu giá đầu tiên đã kết thúc, người chủ trì đã lui về hậu đài nghỉ ngơi đột nhiên lại xuất hiện trên đài.
“Ta đại biểu cho Chu Tước Thành phách mại hành hướng đến toàn thể khách nhân, nhất là đối với khách nhân số 564310 tỏ lòng xin lỗi. Bởi vì chúng ta làm việc sơ suất nên không phát hiện dưới đáy của Huyền Quy dược lô mới được bán đấu giá vừa rồi có một vết rạn, cho dù có tu bổ hảo thì sau này đối với thuộc tính của dược lô cũng sẽ ảnh hưởng, đây là sai sót của phía chúng tôi, bởi vậy chúng tôi quyết định không thu phí đấu giá của khách nhân số 564310, đồng thời cũng sẽ có bồi thường......”
Tuyết Sinh bọn họ đang vì biến cố bất thình lình mà mục trừng khẩu ngốc thì trên màn hình trong phòng đấu giá đã phóng đại hình ảnh dưới đáy Huyền Quy dược lô, quả nhiên, ở dưới đáy chỗ giao tiếp của dược lô có một vết rạn rất nhỏ, nếu không phải dùng kính lúp xem, sẽ không dễ dàng phát hiện.
“Như vậy cũng được?” Soái Vô Chỉ Cảnh gần như hư thoát rên rỉ một tiếng, không nghĩ tới, một màn nguy cơ sẽ kết thúc giống như phim thế này, cảm giác thay đổi nhanh chóng làm cho toàn bộ mọi người quan tâm Tuyết Sinh đều cảm thấy được tim đập thất thường.
Còn đương sự Tuyết Sinh thì vẫn vô cùng bình thường, tại khi mọi người vì kết cục kỳ quái như vậy mà cảm thấy may mắn, cậu phát hiện lan thông tin của mình có một chiếc đèn đỏ phát sáng, biểu thị cậu nhận được một phong thư.
Lúc này, sẽ là ai đây?
Tuyết Sinh tò mò mở ra xem thư, bức thư viết như thế này:
Ta đã giúp ngươi một đại ân, làm thế nào cảm tạ ta?
Việc này không thể nói cho người khác, bao gồm cái tên đại ngốc vì tình mù quáng kia, còn có cái ngốc đệ đệ kia nữa, nếu việc này truyền ra ngoài, bát cơm của ta khó mà giữ được.
Ta có chút chuyện, mấy ngày nữa trở về, nhớ rõ lời ta nói.
Tuyết Sinh xem hết nội dung thư cảm thấy rất mạc danh kỳ diệu, lại nhìn lạc khoản*, cư nhiên là ── “Điệp tử”, cậu thiếu chút nữa thất thanh kêu ra.
(*) phần đề chữ, ghi tên trên bức thư.
Không biết là vị đại hiệp nào đã từng nói qua, muốn ở trong Game Online phát triển thì phải có một cái bí quyết: “Dựa vào trời, dựa vào đất, dựa vào GM”, cậu hiện tại có phải cũng tính là “dựa vào GM” hay không?
Hóa ra có Tiểu Điệp ở sau lưng hỗ trợ giúp cho cậu thoát khỏi bị xử phạt san hào.
Thải Hồng Thải Hồng ở bên cạnh chụp ngực may mắn nói: “May là xảy ra việc này, Tiểu Tuyết chẳng những không cần phải bị trừng phạt, mà còn có thể nhận được bồi thường nữa, thật sự là ‘Tái ông thất mã, yên tri phi phúc’.*”
(*) ý nói họa phúc ở đời khó mà lường trước.
Mọi người đều tỏ vẻ tán thành.
Chỉ có Tuyết Sinh tự mình biết chân tướng của chuyện này lại không thể nói ra, đành phải cười cười, trong lòng đối Tiểu Điệp tràn ngập cảm kích.
Ngạo Thị Thiên Hạ cùng Thiên Hồng chịu không nổi lời thỉnh cầu của Tuyết Sinh, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng tay hai người vẫn là nắm lại cùng nhau, phong ba vừa rồi khiến cho bọn hắn hiểu được, muốn tranh, cũng không thể ở trước mặt của Tuyết Sinh tranh.
Ngạo Thị Thiên Hạ dùng sức nắm lấy bàn tay Thiên Hồng, thấp giọng nói: “Đừng cho là ta sẽ đem cậu ấy tặng cho ngươi, ta sẽ không buông tay.”
Thiên Hồng cùng dùng sức nắm lại hắn, khẽ cười nói: “Tùy thời xin đợi khiêu chiến.”
Hoàn toàn không nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt của 2 người trong lúc đó, Tuyết Sinh đối với thành quả tác hợp của mình phi thường vừa lòng, rất nhanh đem phiền não phao đến một bên, cùng mọi người vui đùa ầm ĩ lên.
Trong bầu không khí vui vẻ, có một người tâm tình tối bất hảo, hắn chính là Thanh Lan.
Lẳng lặng ngồi trong góc khuất rời xa đám đông, đảo qua khuôn mặt tràn ngập tươi cười của Ngạo Thị Thiên Hạ, nhãn thần lạnh lẽo của Thanh Lan rơi xuống người Tuyết Sinh đang được mọi người vây quanh …….
Đỗ Tuyết Sinh, ta không phải ghét ngươi, chỉ là ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này………