Kira mặt không chút thay đổi nhìn phiến sa mạc này, cô đã muốn ngồi ở nơi đây thật lâu thật lâu, sao cô lại đáp ứng điều kiện của ông già kia chứ?! Sao cô lại không biết vì chính mình tranh thủ thêm một chút chứ! Tại sao còn muốn bị phơi thây nơi sa mạc này…
Trước khi xuyên không:
“Cô gái nhỏ, cô thật sự rất may mắn nha.” Ông cụ cười như hoa nở.
Khóe miệng Kira run rẩy: “Tôi may mắn chỗ nào, tôi bị ông tông chết có được không!”
Ông cụ xấu hổ nở nụ cười: “Uống chút rượu… Ai ya, cô yên tâm, tôi sẽ bồi thường cho cô, các cô gái nhỏ không phải đều thích xuyên không sao? Cô nói thử một chút xem cô muốn đi nơi nào?”
Kira bĩu môi: “Tôi muốn sống lại, không cần xuyên không.”
Ông cụ gãi gãi tóc, lấy lòng nói: “Muốn tôi làm cho cô sống lại cũng cần có thời gian đúng không? Không phải cô thích xem Anime sao, coi như là đi du lịch đi.”
Kira liếc mắt nhìn ông: “Ông xem tôi là đồ ngốc sao, xuyên đến thế giới nguy hiểm, chưa đến nửa phút tôi đã chết queo rồi!”
Ông cụ vừa thấy Kira buông lỏng, lập tức cười nói: “Cô yên tâm, tôi cho cô năng lực, tốt lắm, chuẩn bị chuẩn bị, xuất phát nha!”
Kira nghiêng đầu hỏi: “Năng lực của tôi là gì?”
Ông cụ niệm niệm chú ngữ, một hồi lâu sau mới trả lời: “Miễn dịch đối với ảo thuật, sinh mệnh lực vô hạn.”
Kira cầm bánh mì trên bàn lên ném tới: “Fuck! Này tính là cái năng lực gì! Tôi muốn bàn tay vàng! Này này này… Ông già thối…”
Nhìn đến Kira hoàn toàn biến mất, ông cụ mới bất đắc dĩ nhặt lên bánh mì trên mặt đất, nở nụ cười: “Cô gái nhỏ, phải biết rằng mở bàn tay vàng rất phí sức lực nha…”
Trở về sa mạc
Bên người Kira thỉnh thoảng ‘soạt’ sẽ xuất hiện một bóng người, sau đó ‘soạt’ một tiếng lại không thấy, nhìn xem trang phục quen thuộc kia, băng bảo vệ trán kia… Kira rơi lệ đầy mặt, như thế nào sẽ đến một thế giới nguy hiểm như vậy. Nếu không nhận sai, các Ninja này đều thuộc về Làng Cát, một đám cũng không có tâm đồng tình, không thèm mang đi cô gái yếu đuối như cô.
Kira ngửa mặt lên 45 độ nhìn trời, hô: “Có đại thần Konoha nào không, mang cô gái nhỏ mềm yếu này đi với!”
‘Soạt!’ một bóng người xuất hiện ở bên cạnh cô.
Kira nhìn chằm chằm người tới, một cặp mắt có nòng nọc nhỏ, tuy rằng mang theo mặt nạ, nhưng cô có thể nhìn thấy nòng nọc nhỏ trong con ngươi kia của anh! Kira kích động không thôi, nhào tới kêu hô: “Quạt tròn nhỏ! Quạt tròn nhỏ!”
Giây tiếp theo nơi cổ của cô liền truyền đến một trận đau đớn, trước khi ngất xỉu ý nghĩ duy nhất của cô là: “Móa nó rốt cuộc là tên nào trong gia tộc quạt tròn thế?!”
Konoha
Uchiha Fugaku nghiêm túc nhìn Uchiha Itachi, hỏi: “Con bé đó thoáng cái liền nhìn thấu thân phận của con?”
Uchiha Itachi trầm tư trong chốc lát, nói: “Cô ấy chỉ biết con là người trong gia tộc Uchiha, cụ thể là ai hẳn là không biết.”
Uchiha Fugaku uống một ngụm trà, hỏi: “Con ném con bé ấy ở trước cửa bệnh viện…”
Uchiha Itachi lạnh nhạt đứng lên: “Phụ thân, nếu con trực tiếp mang người về sẽ đem đến phiền toái lớn hơn cho gia tộc.”
Uchiha Fugaku khẽ nhíu mày: “Nhưng người lập tức có thể phá giải ảo thuật, là một mối nguy hiểm.”
Uchiha Itachi không có nhìn hắn, mà là rất nhanh đi ra cửa: “Con còn có nhiệm vụ, đi trước.”
Uchiha Fugaku nhìn bóng dáng con lớn nhất của mình, mày nhíu lại càng chặt, hắn càng ngày càng không rõ trong lòng Itachi suy nghĩ cái gì, Itachi đạt được vinh dự quả thật khiến cho người làm phụ thân là hắn đây cảm thấy kiêu ngạo, nhưng mà… Dưới một loại ưu việt như vậy hắn luôn luôn lờ mờ cảm thấy có chút bất an…
Cổ đau, cổ đau… Thật là đau chết cô rồi… Người kia rốt cuộc là ai, xuống tay nặng như vậy, cô là một cô gái da mịn thịt mềm, cũng không phải đàn ông da dày thịt béo, có cần sử dụng lực lớn như vậy không!
“Em tỉnh rồi, thân thể có nơi nào không thoải mái hay không?” Y tá ôn hòa cười.
Kira xoa xoa cổ mình, hỏi: “Người đưa tôi đến đâu?”
Y tá lắc lắc đầu: “Khi em xuất hiện ở trước cửa bệnh viện thì chỉ có một mình thôi.”
Mặt Kira lập tức liền đen, cái gì? Ném cô trước cửa bệnh viện liền xong việc?! Vui đùa gì vậy! Nếu để cho cô biết là tên nào của gia tộc quạt tròn, cô không… Mắng hắn vài câu là không được… Móa, không có bàn tay vàng nào có lá gan tới cửa tìm người ta tính sổ a!
“Cô gái nhỏ, cháu cảm thấy thế nào?” Người đến là… Sandaime?
Kira chịu đựng kích động trong lòng, vô tội lắc lắc đầu: “Không có không thoải mái, chính là… Cháu không nhớ rõ những chuyện trước kia…”
Con ngươi Sandaime lập tức mở to, trong chốc lát lại hòa ái nở nụ cười: “Ta sẽ gọi bác sĩ kiểm tra cho cháu, không cần lo lắng.”
Kira nhu thuận gật gật đầu, kiểm tra đi, kiểm tra đi, dù sao cũng tra không được cái gì, nếu tới một người biết ảo thuật cô cũng sẽ không trúng chiêu.
Một thoáng chốc liền có mấy Ninja tiến vào, đây là bác sĩ? Lừa gạt con nít sao?!
Sandaime phát hiện cô cúi đầu bộ dáng có chút sợ hãi, ông từ ái vuốt đầu Kira: “Không cần sợ hãi, có ông nội ở đây.”
Kira ngẩng mặt lên, cười cười: “Cháu đã biết.”
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của mấy người một lúc lâu, Kira đều sắp ngáp rồi, hỏi tới hỏi lui chỉ có mấy vấn đề, có thể đổi một câu nào mới mẻ hơn không? Ấn tượng cuối cùng là ở nơi nào? Là ai mang cô đến?
“Nói như vậy là người của gia tộc Uchiha ném nhóc con này ở trước cửa bệnh viện.” Sandaime giọng điệu không hiểu.
Người cầm đầu trong mấy Ninja kia tiến đến bên tai Sandaime nhẹ giọng nói: “Hokage-sama, ảo thuật không có tác dụng đối với cô ấy.”
Sandaime còn thật sự nhìn Kira vài lần, trầm giọng nói: “Đi tìm Fugaku đến đây.”
Ninja phía sau lập tức quỳ xuống nói: “Vâng.” Sau đó liền biến mất.
Trong chốc lát, Uchiha Fugaku liền xuất hiện, chờ một chút… Uchiha Fugaku còn sống, thì phải là nói gia tộc Uchiha còn chưa bị diệt môn, vậy bây giờ Sasuke bao nhiêu tuổi? Không cần a… Cô không muốn làm một thím hai đâu…
Uchiha Fugaku hướng Sandaime hành lễ rồi bước về phía Kira, khuôn mặt nghiêm túc làm cho Kira có chút thở dài, vì sao Tsukiyo sẽ coi trọng hắn chứ? Cũng may hai đứa con trai của hắn đều giống Tsukiyo, bằng không tương lai kham ưu a!
“Cô ở sa mạc bị người mang đi…” Ánh mắt Fugaku nhìn thẳng vào ánh mắt Kira.
Giọng nói của hắn có chút mơ hồ không rõ, Kira khẽ nhíu mày, loại thanh âm gần như ù tai này làm cho cô rất không thích… Tập trung lực chú ý bực tức trừng mắt nhìn Uchiha Fugaku, Uchiha Fugaku hiển nhiên là kinh ngạc, hắn thật không ngờ cô gái này thế nhưng không bị hắn ảnh hưởng… Hắn lại xem xét lực lượng lưu động trong thân thể cô một lần, không có phát hiện Chakra. Còn có một chút rất kỳ quái, dưới tình huống bình thường mọi người sẽ có năng lượng, nhưng năng lượng phản ứng trên người cô nhóc này lại rất yếu… Căn bản không thích hợp làm Ninja, hơn nữa cũng không có biện pháp tu luyện thể thuật.
Uchiha Fugaku nhìn về phía Sandaime: “Không có vấn đề, hơn nữa… Con bé không có khả năng làm Ninja.”
Kira vô cùng thở dài, cô đương nhiên biết cô không có khả năng làm Ninja, không có bàn tay vàng như cô làm sao lại muốn đi chịu chết?
Sandaime hiểu rõ nói: “Fugaku, chú xem đứa nhỏ này cùng Itachi lớn lên không sai biệt lắm, ở nhà chú được không?”
Uchiha Fugaku cung kính nhận lời, hắn biết chuyện con trai mình mang cô gái này về không có khả năng không bị người biết, trùng hợp người đến phụ cận Phong quốc làm nhiệm vụ trong gia tộc Uchiha, chỉ có một mình Itachi.
Huống hồ, trên người cô gái này có bí ẩn nhiều lắm, hắn chưa từng gặp qua một cô gái mềm yếu sẽ hoàn toàn không chịu ảo thuật ảnh hưởng, chuyện này đối với gia tộc Uchiha mà nói là một uy hiếp không nhỏ…