“Thập Phương Đỉnh” đung đưa luồng sáng nói: “Chết rồi, chết hết rồi. Một đám ngu đần bị trận pháp chơi chết, lão già thì bị đồ đệ của mình đánh lén nên chết rồi, một kẻ tên là Triệu Thường, mặt mũi trông rất âm hiểm.”
“Cái gì?”
Triệu Thường sửng sốt thốt lên tiếng, đi tới chỉ về phía Thập Phương Đỉnh, nói: “Ngươi, ngươi, ngươi đừng có ngậm máu phun người.”
Thập Phương Đỉnh bỗng phóng ra một khoảng ánh sáng màu đỏ trực tiếp đánh bay Triệu Thường sang một bên.
Sắc mặt của Tinh Uyên sư tôn lập tức đen như than, ánh mắt nhìn sang Cửu Thiên giống như rắn độc.
Cửu Thiên thản nhiên nhìn ông ta, một sư tôn, dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy để hãm hại một học viên. Người có lòng dạ hẹp hòi như này, đã không thể khiến Cửu Thiên có chút kính trọng nào nữa.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, với trí thông minh của Triệu Thường căn bản không thể bày ra được cái bẫy này. Cửu Thiên đến bây giờ vẫn nhớ, lần đầu tiên gặp Triệu Thường ở thành phố Long Cửu, Triệu Thường vẫn là một người có nguyên tắc.
Thua rồi cũng vẫn nhận, không phải kẻ giảo hoạt âm hiểm như này.
Bây giờ chắc chắn là sau lưng có người đưa ra chủ ý cho hắn ta, lúc này mới tạo ra trò này. Mà người có thể đưa ra loại chủ ý này, không phải là Tinh Uyên trước mắt sao. Nếu không chuyện căn bản không liên quan tới ông ta, ông ta tại sao lại xuất hiện ở đây.
Viện trưởng lạnh lùng nhìn Triệu Thường, nói: “Triệu Thường, lời khí linh nói là thật sao?”
Triệu Thường sửng sốt nói: “Không phải thật, đương nhiên không phải thật. Ta sao có thể giết chết sư phụ của mình chứ”
Lúc này Nhất Thanh sư tôn ổn định như Thái Sơn, cười nói: “Ổ? Chưa chắc nha, khí linh, ngươi nói xem hắn tại sao muốn hại chết sư phụ và sư huynh đệ của mình?”
Khí linh nói: “Ta đâu biết tại sao, đoán chắc 80% là để chiếm lấy ta. Đáng tiếc ta chỉ là một cái đỉnh nhỏ bé, bị người khác nói sao thì là thế ấy, nếu không còn có thể như nào, ta còn có thể phản kháng à?”
Cửu Thiên nói trong lòng: “Cửu Long Huyền Cung Tháp, ngươi đủ rồi!”
Cửu Long Huyền Cung Tháp cười he he.
Hàn Liên và Sở Trực đều có vẻ mặt quái dị, lẩm bẩm, Hàn Liên nói: “Khí linh này lẽ nào là nữ.”
Triệu Thường tái cả mặt mày, đột nhiên chỉ sang Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, ngươi rốt cuộc làm cái gì? Là ngươi khống chế cái đỉnh này có phải không, là ngươi sai khiến nó nói như vậy có đúng không?”
Cửu Thiên nhìn hắn ta đầy khinh thường, nói: “Ta chỉ là một võ giả, có năng lực gì khống chế pháp khí của luyện khí sĩ chứ, huống chỉ còn là một pháp khí có khí linh.”
Triệu Thường liên tục lùi lại, lắc đầu nói: “Không phải như vậy, không phải như vậy.”
Tỉnh Uyên lên tiếng nói: “Viện trưởng, lời nói một phía của khí linh không thể nhẹ dạ cả tin. Hơn nữa ba phe bọn họ nói đều không thống nhất.”
Viện trưởng bình tĩnh nói: “Quả thật đều không thống nhất, khí linh, ngươi sẽ không lừa chúng ta chứ”
“Thập Phương Đỉnh” nói: “Ta lừa các ngươi làm gì, lẽ nào các ngươi không biết khí linh thành thật nhất, thuần khiết nhất, lương thiện nhất sao? Bỏ đi, nếu các ngươi đều không tin ta, vậy ta trở về tu dưỡng tiếp.”
Luồng sáng biến mất, Thập Phương Đỉnh liên tục thu nhiễm lại ánh sáng ngũ sắc trên người.
Sắc mặt của Triệu Thường tốt hơn một chút, chỉ cần khí linh nói khác với đám Cửu Thiên thì không thể làm chứng cứ, vẫn may, vẫn may.
Nhưng vào lúc này, luồng sáng lại tỏa ra.