“Sư tỷ, mặc dù thực lực của Minh Tâm viện chúng ta không tồi nhưng Hoành Sơn viện cũng không dễ chọc vào. Nếu chúng ta bị thương trong lúc giao chiến với Hoành Sơn viện, trở về lại bị Nhất Nguyên viện khiêu chiến, đó chẳng phải sẽ mất đi thứ hạng không dễ gì có được sao. Không bằng đợi Nhất Nguyên viện đến giao chiến trước, sau khi giao chiến với bọn họ xong hãng tính đến việc giao chiến với Hoành Sơn viện.”
Ngọc Cần lắc đầu nói: “Điều ta muốn không phải là cái lý do này.”
Linh Bối khẽ mở đôi môi đỏ mọng, ngạc nhiên nói: “Sư tỷ, chẳng lẽ lý do này còn chưa đủ sao?”
Ngọc Cần nói: “Không phải là vấn đề đủ hay không, mà là ta muốn biết lý do thật sự của muội.
Tên Cửu Thiên kia…”
Đôi má của Linh Bối đột nhiên đỏ bừng, Ngọc Cần nhìn thấy vậy bèn khẽ bật cười.
Tiếng cười như chim hoàng anh hót trên cây, thú vị vui tai.
“Được rồi, xem ra ta đã đoán đúng rồi. Muội là muốn ở nhà đợi người yêu đến.”
“Ôi, sư tỷ!”
Linh Bối hô lên một tiếng với vẻ hờn mát. Ngọc Cần cười và đứng dậy nói: “Được rồi, được rồi, ta sẽ không nói cho người khác đâu, sư phụ cũng nhìn ra rồi nên mới bảo ta đến thăm dò thực hư. Thật là hời cho tiểu tử Cửu Thiên kia. Đợi hắn đến đây, ta sẽ giúp muội thăm dò hắn. Nếu nhân phẩm không ổn hoặc là ngoại hình không đẹp, sư tỷ sẽ không đồng ý. Có điều, nguyện vọng ở nhà đợi của muội hình như công cốc rồi, mấy ngày tới người của Nhất Nguyên viện sẽ không tới đâu.”
Linh Bối ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Bọn họ không định đánh lên nữa sao?”
Ngọc Cần cười nói: “Nhìn muội sốt ruột kìa.
Không phải như vậy, bọn họ đến tổng viện rồi, nghe nói viện trưởng gọi bọn họ qua đó, ước chừng trong mấy ngày sẽ không trở về được.”
“Viện trưởng gọi bọn họ đến làm gì?”
Linh Bối khẽ cau mày.
Ngọc Cần nói: “Ai mà biết được.”
Học viện Võ Đạo, tổng viện.
Dưới sự dẫn đường của Nhất Thanh sư tôn, ba người Cửu Thiên, Hàn Liên và Sở Trực đi đến chính điện.
“Ngày thường, tổng viện khá vắng vẻ vậy sao.
Không có mấy người cả!”
Hàn Liên bước đi hình chữ bát, ngắm nhìn xung quanh.
Sở Trực ở bên cạnh nói: “Tổng viện không nhận học viên, chỉ là nơi mà những đạo sư ra ngoài chấp sự trở về nghỉ ngơi và tu luyện, đương nhiên không có mấy người rồi. Huynh nghe nói tổng viện có không ít đồ vật tốt, nếu có thể thuận tiện có được một hai thứ thì tốt biết mấy.”
Hàn Liên ngạc nhiên nói: “Haizz, Sở Trực sư huynh, huynh nghĩ giống hệt đệ.”
Sau khi cười khà khà mấy tiếng, Hàn Liên thấp giọng nói: “Hay là, đợi lát nữa chúng ta đi… dạo một chút?”
Sở Trực cũng bật cười theo.
Phía trước, Nhất Thanh sư tôn quay đầu lại mắng: “Hai người các con, yên phận một chút, gây loạn ở tổng viện, các con muốn bị đuổi ra khỏi học viện đúng không. Bảo các con đừng đến thì đừng đến, cứ khăng khăng đi theo.”
Nước bọt của Nhất Thanh sư tôn bắn vào mặt hai người, Hàn Liên vừa lau vừa ngẩng cổ nói: “Đương nhiên bọn con muốn đến giúp Cửu Thiên sư đệ rồi.