Gian phòng này rất lớn, ước chừng đi gần một canh giờ, một khoảng không đáng sợ chợt xuất hiện ngay trước mắt.
Mấy người Cửu Thiên dừng bước, tất cả đều giật mình kinh hãi.
Đập vào mắt họ là một bãi xương cốt, xương trắng chất đống đầy cả gian, hai cây cột đá nhô ra giữa đống xương Cột đá sứt mẻ trông giống như từng bị vô số binh khí chém vào.
“Xương người, tất cả đều là xương người. Bấy nhiêu đây là bao nhiêu người chết chứ. Chẳng lẽ vị tiên khí sư này chết vì bị các cao thủ của cả học viện Võ Đạo vây đánh sao?”
Hàn Liên tặc lưỡi cảm thán, cầm Bích Thủy Trường Thiên kiếm đụng nhẹ vào một khối xương.
Ngay sau đó, khối xương liền nát thành bụi.
Hàn Liên giật mình, nói: “Chuyện gì thế này.”
Sở Chính sư huynh tương đối điềm tĩnh, ngồi xuống chạm nhẹ vào vụn xương, sau đó nhìn kỹ nhìn toàn bộ đống xương, lạnh lùng nói: “Không phải vì thời gian quá lâu mà là vì những người này đã bị lột sạch da thịt chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại xương cốt. Nhưng xương của bọn họ cũng đều bị làm cho vỡ vụn rồi. Chẳng qua vẫn giữ được hình dạng như trước khi chết thôi.”
Sở Trực sư huynh cũng ngồi xuống, chỉ vào một bộ hài cốt bên trong, nói: “Thấy bộ xương kia không.
Xương cốt cũng sắp biến thành màu vàng rồi. Ít nhất cũng là võ giả Thiên Canh cảnh. Còn bộ kia nữa, sau khi chết xương phủ ánh sáng bảy màu, chắc chắn là tiên khí sư.”
Hàn Liên kêu lên: “Chuyện này không thể nào.
Chẳng phải chủ nhân của phủ đệ này cũng là một tiên khí sư sao. Một, hai, ba, bốn.”
Hàn Liên vừa đi lên trước vừa đếm, dựa theo những gì Sở Trực sư huynh nói thì trong đống hài cốt này ít nhất phải có hơn mười võ giả Thiên Canh cảnh, năm sáu tiên khí sư.
Với lực lượng như vậy thì cho dù có tấn công học viện Võ Đạo cũng không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ đều bỏ mạng ở đây, hơn nữa còn bị giết chỉ bằng một chiêu. Chuyện này quả thực khiến người ta không thể tin nổi.
Sở Chính sư huynh nhẹ nhàng chạm vào một cái xác, trong nháy mắt, cả bộ xương cốt tan thành bụi hệt như gợn sóng lan tràn. Nếu chỉ xương cốt tan thành bụi thì không nói làm gì, nhưng đống binh khí ở bên cạnh xương cốt cũng y hệt như vậy.
Cửu Thiên ngây người, kinh ngạc nói: “Phải có sức mạnh đáng sợ đến nhường nào mới có thể làm được chuyện này chứ.”
Sở Chính nói: “Tôn giả Càn Khôn cảnh còn chưa chắc làm được. Có thể khẳng định chủ nhân của phủ đệ này không đơn giản chỉ là một tiên khí sư.”
Mấy người Cửu Thiên gật đầu tán thành.
Bước về phía trước, phiến đá đen dưới chân liên tiếp xuất hiện những lỗ sâu, những đường vân như mạng nhện trải khắp bốn phía.
Đến lúc này, Cửu Thiên mới có thể thấy rõ những phiến đá dưới chân rốt cuộc là chất liệu gì. Chính màu đỏ thẩm lấp lánh giữa những phiến đá đã khiến Cửu Thiên phát hiện ra.
Những phiến đá này đều là mặc thạch cực phẩm.
Loại mặc thạch tầm thường nhất cũng đã có thể làm thành một dụng cụ thi đấu cho các võ giả đánh tới đánh lui cũng không sứt mẻ gì. Còn mặc thạch cực phẩm thì càng có độ bền bỉ vô đối, hơn nữa còn có khả năng tự lành lại.
Nhưng bây giờ trên những phiến mặc thạch cực phẩm này đều là những lỗ sâu không thể khôi phục.
Có thể tưởng tượng được trận chiến khi ấy quả thực long trời lở đất.