Bàn tay khổng lồ chụp xuống đã bị trảm vỡ.
Nhưng phong lực đáng sợ thì vẫn tàn phá bốn phía, thổi cho Sở Trực và Sở Chính ngã lăn dưới đất.
Cửu Thiên chống đỡ cuồng phong ra tay, canh khí đẩy ra sức mạnh bốn phía, tốc độ xuất kiếm nhanh đến mức nhìn không ra.
Toàn Long Kiếm! Vừa xuất một kiếm ra, luồng kiếm quang mạnh mẽ lập tức sáng lên từ trọng kiếm.
Tinh thần thủ vệ lập tức bị tước mất cánh tay, lùi lại vài bước.
Cửu Thiên trở tay thu trọng kiếm về, sau đó một tay nhấc Sở Trực, một tay túm Sở Chính né tránh chùm tia sáng vẫn đang không ngừng bắn tới kia, tiếp tục chạy thục mạng.
Hàn Liên lại bị một đạo ánh sáng xuyên thủng bàn tay, đau đớn gào rú, vội vàng nhảy rồi lên chạy theo Cửu Thiên vào bên trong.
Đầu óc Cửu Thiên nhanh chóng hồi tưởng lại đủ loại tình huống về Tinh Thần điện. Lúc này thật sự hơi hối hận vì sao ngày trước chưa thảo luận tìm hiểu sâu hơn về tình hình của luyện khí sĩ với Ngô Tân sư phụ.
Hắn lia mắt nhìn khắp nơi. Lối ra… lối ra đâu rồi.
Đù là điện gì thì kiểu gì cũng phải có lối ra.
Bỗng dưng, Cửu Thiên thấy trước mắt có một ngôi sao cực kỳ sáng. Cửu Thiên không chút do dự, lập tức tha các sư huynh vọt thẳng tới.
Thủ vệ tinh thần khổng lồ phía sau há mồm hút mạnh, vô số chùm tia sáng lần nữa rót vào cơ thể nó, trợ giúp nó ngưng tụ cánh tay lại như cũ.
Thấy đám người Cửu Thiên vẫn đang chạy trốn, thủ vệ tỉnh thần tiếp tục hóa thân thành ảnh phong vọt tới.
Lúc này, đám người Cửu Thiên đã xông tới trước ngôi sao sáng nhất kia.
Đến nơi Cửu Thiên mới nhìn ra, ngôi sao này cũng không phải lối ra, mà là một viên thủy tỉnh trong suốt.
“Chết tiệt!”
Cửu Thiên chửi thầm một tiếng, nhưng Hàn Liên lại vọt thẳng tới, một tay quơ lấy viên thủy tinh.
“Cửu Thiên sư đệ, lấy được đồ rồi.”
Hàn Liên gào lên. Nhưng ngay khi hắn ta vừa nắm được viên thủy tinh, thủ vệ tinh thần sau lưng lại vọt nhanh tới như phát cuồng.
Thủ vệ tinh thần há mồm, một mảnh ánh sao từ miệng nó phun ra ngoài.
Ánh sáng mạnh mẽ tựa như biển kiếm khủng bố ập tới, Cửu Thiên vội vàng quay đầu rút trọng kiếm ra, sử dụng Lân Long giáp, dựng thẳng tại chỗ.
“Đứng sau lưng đệ!” Cửu Thiên gào ầm lên.
Ba người Sở Trực, Sở Chính và Hàn Liên vội vàng đứng sau lưng Cửu Thiên.
Ầm!
Một mảnh ánh sáng đánh trúng Cửu Thiên.
Tia sáng đáng sợ mang theo khí kình vọt vào cốt tủy, đánh sâu vào canh khí và lục phủ ngũ tạng của Cửu Thiên.
Công kích phóng từ ngoài vào trong, ngay khoảnh khắc đón lấy đòn này, khóe miệng Cửu Thiên đã ứa máu tươi.
Ngũ Hành trận và Âm Dương trận trong cơ thể điên cuồng vận chuyển.
Canh khí mạnh mẽ tựa như cây đại thụ căm rễ sâu trong lòng đất, mặc cho gió lớn gào thét, ta vẫn lù lù bất động.