Ánh mắt nhìn chằm chằm tóm tóc đuôi ngựa của Huyễn Tâm, cả gương mặt của Vũ Kiếm đều thay đổi.
Là cô ta sao?
Nếu thật sự là cô ta, vậy hôm nay hắn ta sợ rằng phải chịu thiệt to rồi. Vũ Kiếm từng thấy bộ dạng thê thảm bị đánh của Phương Tiến. Thực lực của hắn †a so với Phương Tiến còn thấp hơn một chút, đoán chắc có thể giữ được cái mạng nhỏ hay không cũng là vấn đề.
Hắn ta thích chiến đấu, nhưng điều này không đại biểu hắn ta thích bị đánh.
Nụ cười của Huyễn Tầm theo Phương Tiến thấy, thật sự là nụ cười tà ác khi sói xám nhìn thỏ trắng nhỏ.
Vũ Kiếm thầm mắng một tiếng, tên ngu Lãnh Tử Thâm này, hôm nay bị hắn ta hại triệt để rồi.
Lãnh Tử Thâm bước lên, canh kình phóng ra.
“Tôi không phải là tên ngu Dụ Lãng kia. Tôi sẽ cho cậu biết, ở dưới lực lượng tuyệt đối, tất cả chiêu trò cũng chỉ là phù du. Võ giả Nội Canh Cảnh mãi mãi không thể là đối thủ của võ giả Ngoại Canh Cảnh.”
Canh y bao trùm cơ thể, canh y màu trắng đơn giản không bằng Triệu Thế bị Cửu Thiên đánh bại.
Thực lực như này cũng dám nói phét ở trước mặt Cửu Thiên, ngay cả Hàn Liên ngồi ở một bên sử dụng đan dược cũng nhìn thấy kết cục của Lãnh Tử Thâm. Hàn Liên rất buồn bực, hắn ra vừa từ tháp tu hành vui vẻ đi ra thì nhìn thấy Linh Bối bị bắt. Máu nóng lên não, không nói hai lời, Hàn Liên lao tới, kết quả thì bị Vũ Kiếm cộng Lãnh Tử Thâm đánh cho một trận.
Hàn Liên thầm lẩm bẩm: “Nếu không phải trên người ông đây có thương thế, hai tên này có thể thắng mình đơn giản như vậy sao? Đáng chết, Vũ Kiếm này có chút lợi hại, nhưng Lãnh Tử Thâm là một tên ngu. Chỉ với trình độ này còn hống hách với Cửu Thiên sư đệ, thật sự không cần mạng nữa rồi.”
Lãnh Tử Thâm rõ ràng là không nghe được lời lẩm bẩm của Hàn Liên.
Rút kiếm lao tới, Lãnh Tử Thâm trực tiếp triển khai kiếm pháp của mình.
Phong Lâm Sát Kiếm!
Xung quanh nổi gió, bóng người của Lãnh Tử Thâm bỗng hòa vào trong gió, chỉ để lại một đạo quang ảnh màu trắng, luôn hướng về trước.
Tốc độ rất nhanh, trường kiếm hoàn toàn hòa vào trong gió, trong nháy mắt bèn giết tới trước người của Cửu Thiên.
Đây là kiếm pháp mà Lãnh Tử Thâm đắc ý nhất, thân giống như lưu quang, kiếm như gió.
Cửu Thiên cảm nhận được khí kình xung quanh giết tới. Trước sau trái phải, bốn phương tám hương, phong sát quấn người.
Xoay tay, Cửu Thiên vung trọng kiếm, canh khí hóa canh kình, lập tức trào ra lực lượng gấp 20 lần.
Tốc độ của trọng kiếm nhanh tới mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bụp một tiếng, Lãnh Tử Thâm vừa đánh tới trước người Cửu Thiên thì bị một kiếm đánh bay.
Cửu Thiên dựa vào cơ bản tu luyện dưỡng thành kiếm pháp bản năng, phán đoán chuẩn bị hướng Lãnh Tử Thâm đánh tới, sau đó một chiêu phản kích, trực tiếp đánh tan canh kình xung quanh Lãnh Tử Thâm.
Bụp, Lãnh Tử Thâm đập vào trong mặt đất.
Đằng sau tháp tu hành là một quảng trường rộng lớn, nền gạch màu xanh bị Lãnh Tử Thâm đập thủng một cái hố sâu hình người.
Lập tức bò lên, trong mắt Lãnh Tử Thâm mang theo sự sững sờ.
Vừa rồi trong nháy mắt đã xảy ra chuyện gì? Lãnh Tử Thâm chỉ cảm thấy một cỗ khí kình mạnh mẽ, sắc bén trực tiếp đánh tan canh kình toàn thân của hẳn ta.
“Không có lý do, không thể nào, một võ giả Nội Canh Cảnh sao lại có canh kình mạnh như vậy.”