Đi lòng vòng, Cửu Thiên đến trước một cửa tiệm.
Đây là một cửa tiệm nhỏ tồi tàn, không có tên gọi, khách khứa vắng vẻ, ngày thường dựa vào việc bán chút rượu và đồ nhắm để kiếm sống, ông chủ là một ông già hư hỏng, Cửu Thiên luôn gọi ông ta là Lão Ngô. Ông già này từ trước đến nay đều có bộ dạng say khướt. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Cửu Thiên đã đến trước cửa, ông ta vẫn ôm lấy vò rượu mà ngủ ngon lành.
Bàn ghế tồi tàn kèm theo một mùi mục nát. Bụi phủ khắp nền nhà, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy vài con chuột đang nô đùa trong góc tường. Nhưng Cửu Thiên thích nơi này, bởi vì nơi này yên tĩnh, không có lời chế giễu, không có lời mỉa mai.
"Lão Ngô, cho tôi một ít rượu.”
Cửu Thiên gõ gõ tủ quầy, lúc này Lão Ngô mới mở đôi mắt đang mơ màng.
Ngẩng đầu nhìn Cửu Thiên, Lão Ngô giơ tay ra trước, Cửu Thiên lấy ra mấy đồng tiền đồng ném lên tủ quầy.
Lão Ngô cất tiền đồng đi trước, sau đó lại đưa vò rượu trong lòng mình cho Cửu Thiên, dùng giọng nói hơi khàn đục, nói: “Còn lại một nửa, bán rẻ cho cậu. Nếu cậu không uống hết thì đem lại cho tôi.”
Lão Ngô cười, lấy ra một cái bát mẻ đặt ở trên quầy.
Cửu Thiên cầm lấy vò rượu và cái bát, tùy ý tìm một chiếc bàn rồi ngồi xuống, đổ đầy bát rượu, ngửa cổ uống một ngụm lớn.
Rượu nồng từ cổ họng chảy xuống bụng, rất nhanh Cửu Thiên liền cảm thấy cơ thể mình nóng lên, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể hắn.
"Rượu ngon.”
Cửu Thiên tán thưởng một tiếng, lý do thứ hai khiến hắn thích quán này là vì rượu ở đây rất ngon, không giống với những nơi khác.
Lão Ngô cười nói: "Tất nhiên rồi, cũng không xem xem là rượu nhà ai. Cửu Thiên, cậu lại bị đả kích sao?”
Cửu Thiên cười khổ: "Ngày nào tôi chả bị đả kích chứ.”
Lão Ngô nói: "Đừng nói như vậy. Cậu không cảm thấy cậu có thể sống đến hiện tại đã là một kỳ tích rồi sao? Tôi còn nhớ lúc cậu vào quán tôi lần đầu tiên, gầy như một con khỉ nhỏ, gần như sắp chết, cậu xem cậu hiện tại, tất cả đều bình thường.”
Cửu Thiên bật cười, nhưng những lời này Lão Ngô nói không sai. Lúc còn nhỏ, thầy thuốc đã chẩn đoán cho hắn rằng hắn chắc chắn không sống được qua 12 tuổi, nhưng hiện tại hắn đã sống đến 17 tuổi rồi, hơn nữa vẫn đang rất tốt, quả thực là một kỳ tích.
Cửu Thiên quay đầu sang nói với Lão Ngô: “Vậy có thể là do rượu ngon của ông.”
Trong mắt Lão Ngô lóe lên một tia sáng kỳ lạ, ông ta cũng cười, nói: “Đương nhiên, rượu của tôi đương nhiên là ngon nhất.”
Cửu Thiên thở dài nói: "Người phụ nữ của tôi vứt bỏ tôi vì tôi là một tên phế vật.”
Lão Ngô nheo mắt, nói: "Vậy sau này cô ta nhất định sẽ hối hận."
Cửu Thiên cười nhẹ, nói: “Lão Ngô, cảm ơn ông đã an ủi tôi.”
Lão Ngô cười nói: "Tin tôi đi, đây không phải là an ủi.”
Cửu Thiên lại tự rót cho mình một bát rượu, nói: “Đáng tiếc, e rằng sau này tôi không thể uống rượu của ông nữa rồi.”
Nụ cười trên khuôn mặt của Lão Ngô vụt tắt, từ sau quầy đi tới, nói: “Sao vậy? Cậu phải đi rồi?”
Cửu Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi sắp phải đi rồi. Tôi không vượt qua bài kiểm tra của học viện võ đạo năm nay. Đã mười bảy tuổi rồi, cùng lắm cũng chỉ còn cơ hội kiểm tra cuối cùng vào năm sau, nhưng gia tộc tuyệt đối sẽ không để tôi làm mất hết mặt mũi. Có lẽ sau lễ niên tế năm nay, bọn họ sẽ đưa tôi ra ngoài, tôi cũng không biết sẽ bị đưa đến đâu, nhưng chắc chắn sẽ không còn quay trở về được nữa.”
Lão Ngô loạng choạng ngồi xuống đối diện Cửu Thiên, nói: "Thảm như vậy sao?”
Cửu Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là thảm như vậy. Lão Ngô, lúc tôi đi nhất định sẽ mua thêm mấy vò rượu của ông, chuẩn bị để uống trên đường.”
Lão Ngô nói: "Không thành vấn đề. Tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho cậu mấy vò. Có điều tôi cảm thấy cậu không cần phải đi, không bằng năm sau cậu thử lại lần nữa, có lẽ đỗ thì sao?”