Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 296



Canh khí của Cửu Thiên sở hữu sự rắn chắc vượt qua canh kình, cộng thêm huyết bí của Long tộc và Liệt Hỏa Kim Thân, U Minh Hỏa cho Cửu Thiên cảm giác cũng chỉ có chút bỏng tay, chỉ vậy mà thôi.

Hàn Liên nhanh chóng bò dậy, nhìn Cửu Thiên rút võ kỹ ra.

Khi rút võ kỹ ra, U Minh Hỏa giống như một đạo huyễn ảnh biến mất không thấy đâu nữa. Cửu Thiên nhìn bìa của võ kỹ, đọc thành tiếng: “Lưu Quang thân pháp.”

Cửu Thiên cầm lên, trực tiếp lật ngược trang cuối cùng của võ kỹ, chỉ vào hai vạch hoa văn màu xanh trên sách, nói: “Võ kỹ của học viện võ đạo đều sẽ dùng loại hoa văn ký hiệu này để đánh dấu công pháp võ kỹ. Màu sắc chia thành bốn màu vàng — xanh – đỏ – kim. Một vạch màu xanh là linh cấp sơ giai, hai vạch là võ kỹ linh cấp trung giai, ba vạch mới là linh cấp cao giai. Nếu là võ kỹ địa cấp, vậy thì là hoa văn ký hiệu màu đỏ.”

Cửu Thiên hiểu rồi gật đầu.

Cầm quyển võ kỹ này trên tay, chuẩn bị tìm quyển khác.

Nhưng vào lúc này, khôi lỗi bạch ngân khổng lồ đã lên tiếng, xoay cái đầu ánh sáng trắng lại, cất tiếng Ìì: “Mỗi người mỗi tầng chỉ có thể lấy một quyển võ kỹ. Nếu cậu không muốn quyển võ kỹ này, mời ném nó ra, sau đó mới có thể chọn võ kỹ khác.”

Cửu Thiên ồ một tiếng, xoay tay chuẩn bị ném võ kỹ ra.

Nhưng vào lúc này, một nam một nữ ở bên cạnh cùng lúc lên tiếng: “Đợi đã.”

Cửu Thiên quay đầu nhìn hai người, nói: “Có chuyện gì?”

Một nam một nữ đi lên, nam tử nói: “Tôi là Kim Vũ Sơn của Lôi Đình viện. Cô ấy là Phượng Lam của Không Động viện. Thiết nghĩ cậu chắc từng nghe nói tới tên của hai chúng tôi.”

Cửu Thiên hờ hững nói: “Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện, huynh ấy là sư huynh của tôi – Hàn Liên. Rất xin lỗi, tôi thật sự không biết hai người, hai người rốt cuộc có chuyện gì sao?”

Kim Vũ Sơn và Phượng Lam nghe thấy Cửu Thiên vậy mà tới từ Nhất Nguyên viện, lập tức sững người.

Kim Vũ Sơn nhíu mày nói: “Người của Nhất Nguyên viện cũng có thể vào tháp tu hành sao?”

Một câu nói này bèn khiến sắc mặt của Cửu Thiên và Hàn Liên hơi bất thiện.

Kim Vũ Sơn và Phượng Lam nhìn nhau, sau khi nghe thấy Cửu Thiên và Hàn Liên vậy mà là người của Nhất Nguyên viện, trên mặt hai người rõ ràng có thêm vài phần kiêu ngạo.

Kim Vũ Sơn nói: “Bỏ đi. Mặc kệ hai người đến từ phân viện nào. Nếu đã có thể lên tầng năm của tháp tu hành này, thiết nghĩ là có chút bản lĩnh. Tôi thấy cậu nếu đã có thể không sợ U Minh Hỏa này, muốn nhờ cậu giúp đỡ, giúp chúng ta kiếm hai quyển võ kỹ linh cấp cao giai. Để hồi đáp, tôi có thể cho cậu một ít dược liệu, tiền bạc, hoặc cái gì khác để bù đắp.”

Phượng Lam cũng đứng dậy đi tới nói: “Tôi và Kim Vũ Sơn đều có thứ hạng trong top 30, ở học viện võ đạo cũng có chút danh tiếng. Anh chỉ cần chịu giúp chúng tôi, sau này nếu ở học viện võ đạo có chuyện gì thì có thể tìm tôi giúp đỡ. Đây là lời hứa của tôi dành cho hai người.”

Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ, tôi sợ rằng không có chuyện gì cần cô giúp đỡ.”

Hàn Liên ở bên cạnh ngoáy mũi nói: “Hai người thật phiền, nói xong rồi đúng chứ, nên cút đi đâu thì cút về đó đi. Cửu Thiên sư đệ, mau chóng ném võ kỹ trên tay đi. Tìm võ kỹ linh cấp cao giai.”

Sắc mặt của Phượng Lam và Kim Vũ Sơn đều đen xì.

Cửu Thiên cũng lười quan tâm hai kẻ có cảm giác vượt trội này. Hắn chỉ có thời gian một canh giờ, vẫn là nắm chắc thời gian tìm võ kỹ đi.

Đang chuẩn bị ném võ kỹ trong tay đi, Kim Vũ Sơn bỗng túm lấy cánh tay của hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv