Hàn Liên cười haha rồi rút chân về.
Mọi người đã phải nhìn hắn ta bằng con mắt khác, một cước liền có thể đá bay một võ giả ngoại canh cảnh.
Thực lực như thế không tồi.
Mấy tên đệ tử Âm Dương viện cũng không dám tiến lên mà vội vàng chạy đến bên Lãnh Tử Thâm.
“Lãnh Tử Thâm sư huynh, huynh có sao không.”
Lãnh Tử Thâm vung tay đẩy hai tên đệ tử của Âm Dương viện ra rồi nhìn về phía Hàn Liên, trên mặt hắn ta tràn đầy sát khí.
Lãnh Tử Thâm nghiến răng: “Đi!”
Hắn ta lau mạnh dấu chân trên mặt rồi sải bước rời đi. Mấy tên đệ tử Âm Dương viện cũng vội vã theo sai, bọn họ không thể ở đây nổi nữa. Hôm nay, mặt mũi của Âm Dương viện bị vứt sạch rồi.
Linh Bối mỉm cười tiến lên rồi nói với Hàn Liên: “Không ngờ ngươi cũng khá lợi hại đó.”
Hàn Liên cười ha ha: “Đương nhiên rồi, Hàn Liên †a chưa từng sợ ai cơ mà. Linh Bối cô nương, hay là chúng ta cùng đi ăn một bữa đi.”
Linh Bối cười nhẹ: “Sao ta biết liệu ngươi có ý đồ gì xấu hay không.”
Hàn Liên vội vã lắc đầu: “Tôi là một người vô cùng ngây thơ. Sao có thể có ý đồ xấu được. Không tin thì cô hỏi Cửu Thiên sư đệ đi, tôi là người ngây thơ nhất viện đấy.”
Cửu Thiên bật cưới bước tới: “Hàn Liên sư huynh, cả viện chúng ta chỉ có 5 người thôi. Hơn nữa, huynh là người không ngây thơ nhất đấy. Linh Bối cô nương, lại gặp nhau rồi.”
Linh Bối mỉm cười nhìn Cửu Thiên, một nụ cười điên đảo chúng sinh: “Xin chào Cửu Thiên công tử.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên, mặt Linh Bối đỏ bừng, cô ta lập tức cúi đầu xuống.
Hàn Liên nhìn vẻ mặt của Linh Bối, lại nhìn sang Cửu Thiên, sau đó ngẩng đầu thở dài: “Thì ra hai người mới là một cặp.”
Cửu Thiên sững sốt, sau đó trừng mắt nhìn Hàn Liên: “Hàn Liên sư huynh, huynh không nói chuyện cũng không có ai bảo huynh câm đâu.”
Nói xong, Cửu Thiên đi về phía tên mập lớn rồi nói với hắn: “Hãy mở túi của tôi ra, đến lúc thanh toán tiền cược rồi”
‘Tên mập lớn cười lớn: “Haha, không thành vấn đề, không thành vấn đề. Cửu Thiên sư đệ lợi hại, Ta tên là Bàng Cát, là đệ tử của Thân Đồ sư tôn ở Hoành Sơn viện. Đây là em trai của ta Bàng Sang, chúng ta kết bạn đi”
Hai tên mập Bàng Cát, Bàng Sang ôm quyền chào Cửu Thiên. Cửu Thiên cũng ôm quyền đáp lại.
Bàng Cát từ từ mở chiếc túi của Cửu Thiên ra rồi nói: “Ta đã luôn đặt chiếc túi này ở đây, không có ai động vào, mọi người hãy nhìn cho kỹ.”
Mọi người thấy Bàng Cát lấy một cái bình nhỏ từ trong túi ra, hắn ta mở bình ra rồi ngửi: “Đan dược.
Haha, là đan dược.”
Cửu Thiên mỉm cười: “Không sai, là đan dược, tứ phẩm Minh Tĩnh Đan, tổng cộng 10 bình.”
Khi nghe tới mấy chữ tứ phẩm đan dược, sắc mặt mọi người liền thay đổi.
Không ngờ lại có người dám đem đan dược ra cược, ván cược này cũng quá lớn đi.
Dụ Lãng đang chật vật chống nửa người dậy, khi nghe thấy tiền cược của Cửu Thiên là mười bình Minh Tĩnh Đan, Dụ Lãng trực tiếp phun ra một ngụm máu nữa rồi ngã lăn ra đất.
Tứ phẩm đan dược, một viên đan dược ít nhất cũng có giá trị ngàn vàng khó cầu. Cả mười bình, cho dù bán hắn ta đi cũng không đền nổi.