Ngay lúc sức mạnh tinh thuần này tiến vào trong Trận Ngũ Hành, Trận Ngũ Hành lập tức lớn lên gấp ba, sau đó đan điền của hắn, cũng run run.
Rồi sau đó, Cửu Thiên lại chuyển sức mạnh nào vào trong trận Âm Dương trên đỉnh đầu mình, cũng giống vậy, trận Âm Dương cũng lớn lên gấp ba.
Sau mấy lần liên tục, cuối cùng cũng dùng hết luồng sức mạnh này, mà trận Âm Dương và trận Ngũ Hành trong cơ thể của hắn đã lớn hơn năm lần có thừa.
Hơi thở Cửu Thiên dần dần ổn định lại, vảy giáp trên người cũng chậm rãi biến mất, chỉ là để lại một đường vân rất nhỏ sau lưng hắn, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chữ “Nhất”
Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn vẫn đang nhìn.
Lúc ánh sáng trên người Cửu Thiên thu lại, Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Truyền thừa chi lực, vô cùng to lớn. Không ngờ trò thế mà còn có thể ổn định cơ thể mình, áp chế cảnh giới. Ta vốn cho rằng, ít nhất trò cũng phải đột phá đến Ngoại Canh cảnh.
Cửu Thiên nói: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vảy giáp đó?”
Đạo Quang sư tôn cười nói: “Đây là cơ duyên của trò. Sư tôn của ta Tùng Dương Võ Tôn còn được xưng là Lân Long Võ Tôn. Một thân võ kỹ, hơn phân nữa ở trên lớp vảy giáp này, trò được truyền thừa của ông ấy, đương nhiên cũng sẽ có vảy giáp này, thông qua sự nuôi dưỡng của thần hồn chi lực, vảy giáp này sẽ vô cùng cứng rắn, đến luyện đến mức cao nhất, thiên lôi cũng không làm trò bị thương chút nào. Về phần sức mạnh này, chỉ là một nhúm canh kình khi sư tôn tọa hóa giữ lại trong binh khí mà thôi”
Một nhúm canh kình? Chỉ một nhúm canh kình này đã làm hắn tăng lên ba cấp, Tùng Dương Võ Tôn này thật sự rất là cường đại.
Cửu Thiên nói: “Vì sao muốn truyền cho con?”
Nhất Thanh sư tôn nói: “Thứ nhất, đây là ý nguyện của sư tôn, vả lại là bởi vì thần hồn chi lực của trò hoàn chỉnh. So với những người dựa vào nghị lực lớn để có thể có được thần hồn chi lực không hoàn chỉnh như chúng ta thì tốt hơn nhiều. Cho nên trò có thể nhận được, những người khác không nhận được. Cửu Thiên trò cứ ở lại đây tìm hiểu đi, sư tôn hẳn là cũng để lại phương pháp biến hóa vảy giáp cho trò.”
Cửu Thiên hiểu gật đầu. Nhìn phần mộ chôn quần áo và di vật của Tùng Dương Võ Tôn.
Cửu Thiên trước quỳ xuống, dập đầu hành lễ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Cửu Thiên cảm giác được ngọn gió này như bàn tay vỗ nhẹ lên bả vai hắn hai cái, sau đó biến mất vô tung.
Đêm đó, Cửu Thiên ngồi suốt một đêm bên phần mộ chôn quần áo và di vật.
Giống như lời Nhất Thanh sư tôn nói, phương pháp biến hóa vảy giáp này thật sự khắc sâu vào trong đàu hắn, tìm hiểu một đêm, Cửu Thiên cũng đã hiểu được bản thân nên sử dụng thế nào.
Bên ngoài vảy giáp lấp lánh, vảy giáp đầy đường vân giống như là một lớp áo giáp vẽ đầy trận pháp, tràn ngập cảm xúc.
Vảy giáp màu trắng che ở trên người, giống như áo giáp hoa lệ bán ở phường vũ khí, lại cứng rắn hơn áo giáp đấy vô số lần, rạng rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời.
Giáp liền thân hoàn toàn có thể làm quần áo mặc, lúc không thích hợp sử dụng, có thể giấu ở trong cơ thể, hóa thành cốt giáp của xương cốt, là cách bảo vệ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể tốt nhất. Một khi được thần hồn chi lực nuôi dưỡng, thì có thể bao phủ toàn thân, thậm chí hóa thành mũ giáp hình rồng, bảo vệ toàn bộ phần đầu.
Tùy tiện uống một hớp nước, Cửu Thiên nhìn kỹ cả dáng vẻ cả người mình sau khi được vảy giáp che phủ, quả thất giống với Đồ Long Võ Giả trong truyền thuyết kia.
Thân đeo trọng kiếm, càng thêm mấy phần khí phách. Đánh một quyền lên vảy giáp, căn bản không chút cảm giác. Lực phòng ngự thế này, ngược lại còn hữu dụng hơn máu da Long tộc của hắn. Dựa vào công pháp Tùng Dương Võ Tôn truyền thừa lại cho hắn, lân giáp này luyện đến cao nhất, thật sự có thể giống như những vảy giáp cự long thượng cổ, thần binh không phá, thiên địa khó hủy.