Vừa nghĩ tới rất có thể Cửu Thiên sẽ tìm cách trả thù mình, lòng Tĩnh Như như rơi xuống vực thẳm.
Như cô ta muốn hãm hại Cửu Thiên, Cửu Thiên cũng có thể tìm cơ hội nào đó, thần không biết quỷ không hay xử lý nàng.
Lúc này hai mắt Tĩnh Như đã bị sợ hãi lấp đầy.
Nhưng Cửu Thiên lại chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái, trả thù ư?
Nực cười ở chỗ trong lòng Cửu Thiên, Tĩnh Như đã sớm trở thành nhân vật tiểu tốt có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Giờ đây, trong lòng Cửu Thiên chỉ còn lại võ đạo, còn chuyện trả thù một cô gái, hơn nữa còn là loại con gái như Tĩnh Như, Cửu Thiên thật sự chẳng có chút hứng thú nào.
Lâm Phong nằm gục dưới đất giãy dụa muốn đứng dậy dù rằng chỉ cần hơi nhích người thôi là đã cảm nhận được lục phủ ngũ tặng như sôi trào, cốt cách kinh mạch bị phá hủy nặng nề.
Một người kiêu ngạo như Lâm Phong có chết cũng không muốn bại dưới tay Cửu Thiên, hắn ta ngước mắt hung hăng trừng Cửu Thiên.
Lâm Phong vậy mà cũng bò dậy nổi, hắn ta nói: “Cửu Thiên, ngươi thế mà lại nhắm mắt để đấu với ta. Ngươi khinh thường ta, ngươi thế mà dám khinh thường ta.”
Cửu Thiên khó hiểu nhìn Lâm Phong.
Hắn nhắm mắt là để lĩnh hội cách sử dụng canh khí, liên quan gì tới chuyện khinh thường hắn ta chứ.
Hàn Liên đứng bên cạnh hét lớn: “Xem thường ngươi thì sao. Lâm Phong, ngươi đúng là thằng nhát gan, đã thua thậm tệ vậy rồi, các học viên của Phiêu Miễu viện đứng đằng sau còn khinh thường ngươi chứ đừng nói gì tới sư đệ Cửu Thiên. Đồ thỏ đế không dám nhận thua, ngươi còn không bằng ta đâu.”
Hàn Liên hếch cằm vênh váo, hắn ta thích nhất là hạ thấp đối thủ để nâng mình lên.
Đại Sư Huynh quay đầu nhìn Hàn Liên nói: “Ngươi không phải là chịu thua được, mà là da mặt dày.”
Tổng kết tinh chuẩn như thế, làm Sở Trực, Sở Chính cũng liên tục gật đầu.
Hàn Liên thì cười nói: “Da mặt không dày, tu vi không đủ mà. Sư tôn, đây chính là mấy người nói.”
Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn đều biến sắc, trừng mắt nhìn Hàn Liên, Nhất Thanh sư tôn nói: “Cái tốt không học, lại học những cái này.”
Lâm Phong nghe Hàn Liên giễu cợt, con mắt cũng đỏ như muốn xuất huyết.
Tóc tán loạn không gió mà bay, tay phải Lâm Phong lần nữa ngưng tụ ra trường đao, chỉ là chuôi đao do canh kình ngưng kết ra này, lại mang một hơi thở màu đỏ.
“Lâm Phong, không được!”
Lang Kiếm nhìn canh kình huyết đao mà Lâm Phong ngưng kết ra, lúc này kêu lên.
Sau đó, Lang Kiếm trực tiếp vọt đến, hắn ta phải ngăn cản Lâm Phong. Một khi Lâm Phong dùng chiêu này, vậy thì tất cả không có cách nào cứu vãn.
Ngay trong giây phút Lang Kiếm phóng ra ngoài, một luồng canh kình trực tiếp đánh hắn ta trở về.
Nhất Thanh sư tôn mắt lạnh nhìn hắn ta, bình tĩnh nói: “Đứng yên đừng nhúc nhích. Quyết đấu không được quấy nhiễu, không biết sao?”
Lang Kiếm cắn răng, lại một bước cũng không dám tiến lên.