Cửu Thiên đưa tay ra, cầm Vô Phong Trọng Kiếm đặt ở cửa lên.
Cầm kiếm trong tay, Cửu Thiên đột nhiên cảm tấy Vô Phong Trọng Kiếm nhẹ đi rất nhiều, lực phong ấn của đá trên chuôi kiếm dường như đã bớt áp chế hắn hơn trước.
Cửu Thiên chậm rãi lùi về phía sau, biểu cảm bình tĩnh: “Có thể bắt đầu được rồi. ”
Ánh mắt Lâm Phong chợt lạnh, đột ngột phóng ra canh kình.
Một luồng sáng giống như dải băng xoay quanh người Lâm Phong, lực canh kình khủng bố lập tức thổi bay cát và đá dưới chân hắn ta, để lộ ra bề mặt sạch sẽ.
Tay phải vung lên, trên tay xuất hiện một đoạn trường đao được thành từ lực canh kình khi nãy, trường đao màu trắng ngà, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.
“Canh kình thành binh, Ngoại Canh cảnh?”
Hàn Liên kinh ngạc hét lên. Đại sư huynh cẩn thận đánh giá một hồi, nói: “Canh kình hóa thân đao, nhưng lại không có chuôi đao, là canh văn. Bán bộ Ngoại Canh thôi, vẫn chưa gọi là Ngoại Canh cảnh được.”
Hàn Liên ồ lên một tiếng, bĩu môi nói: “Đệ nói rồi mà, Lâm Phong này tài năng cũng chỉ có vậy. Sư huynh Sở Chính chưa tiến bộ được bao nhiêu, hắn cũng không thể nào đột phá đến Ngoại Canh cảnh nhanh như vậy.”
Sở Chính trừng mắt nhìn Hàn Liên, nói: “Sư đệ Hàn Liên, lần sau có cơ hội, đệ lên mà đấu với hắn ta. Nếu không có cơ hội thì huynh sắp xếp cho, để đệ cơ hội so tài với cao thủ Ngoại Canh trong viện.”
Hàn Liên cười ha ha, ngẩng đầu nói: “Hôm nay thời tiết đẹp ha.”
Cửu Thiên nhíu mày, đòn canh kình của Lâm Phong đúng là không tầm thường, nhưng cũng chỉ bỏ cho hắn luyện tập mà thôi.
Cửu Thiên cũng thả ra canh khí của mình, vẫn là canh khí hỏa diễm bàn.
Nhưng canh khí bên trong lại có một sự biến đổi nhỏ, dưới ánh mặt trời, nó dường như phản chiếu một vầng hào quang nhiều màu sắc.
Thật khó để người khác nhận ra sự biến đổi nhỏ này. Đạo Quang sư tôn ngồi ngay cạnh Nhất Thanh sư tôn, cả hai đều không nhận ra bất kỳ sự khác thường nào trong canh khí của Cửu Thiên.
Lâm Phong nhìn thấy Cửu Thiên cũng chỉ có tu vi Nội Canh cấp bốn, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Nội Canh cấp bốn, thành thật mà nói, nếu không phải vì Tĩnh Như, Lâm Phong cũng lười khiêu chiến.
Ai bảo hắn ta cũng muốn lấy nụ cười của mỹ nhân chứ.
“Ra tay trước đi, không người ta lại nói ta bắt nạt ngươi.”
Lâm Phong cất cao giọng.
Trên mặt hắn ta là biểu cảm hết sức kiêu căng, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Cửu Thiên như nhìn một con kiến.
Vẻ mặt Tĩnh Như hưng phấn, cô ta đợi ngày này đã lâu. Hôm nay cô ta muốn xem hắn bị Lâm Phong đánh bại, bị thương, thậm chí là bị giết, có vậy cô ta mới vừa lòng, có vậy cô ta mới hả cơn giận.
Nghe Lâm Phong nói vậy, trên mặt Cửu Thiên xuất hiện một nụ cười.
Bảo hắn ra tay trước? Được thôi, đã vậy hắn cũng không khách khí.
Cửu Thiên âm thầm vận công luyện canh khí, chuyển hóa một phần canh kình thành thần hồn chi lực.