Tất cả đệ tử của Thiên Nhận Viện đều im lặng ngây người.
Cửu Thiên chuẩn bị quay đầu thì công khí toàn thân bỗng loé lên vài cái.
Đây là điềm báo của sự đột phá công khí.
Cửu Thiên vội vàng ngồi xuống bắt đầu điên cuồng hấp thụ thiên địa chi lực.
“Haha, Cửu Thiên sư đệ đánh hay lắm. Lũ ngu ngốc các ngươi còn ngây người ở đây làm gì, còn không mau khiêng Dịch Thanh sư huynh của các ngươi đi đi? Các ngươi định để hắn ta chết ở đây à. Một đám đồ ngu.”
Hàn Liên vừa cười lớn vừa đi tới trước người Cửu Thiên.
Lúc này, những học viên của Thiên Nhận Viện mới phản ứng lại, sau đó mới nhao nhao bước nhanh lên trước, khiêng Dịch Thanh sư huynh của bọn họ lên.
Đủ loại ánh mắt phức tạp đều đổ dồn lên người Cửu Thiên, tuy rằng sắc mặt những học viên của Thiên Nhận Viện vẫn không hiền lành gì, nhưng lúc này cũng không có ai dám nói gì với đám người Hàn Liên bọn họ nữa.
Rất nhanh, học viên của Thiên Nhận Viện bèn khiêng Dịch Thanh sư huynh đi.
Sở Trực, Sở Chính bước nhanh về phía trước, xem kỹ tình hình của Cửu Thiên.
Sở Chính cười nói: “Vậy mà Cửu Thiên sư đệ lại sắp đột phá rồi. Xem ra trận chiến này cũng có lợi rất nhiều cho đệ ấy. Thực sự phải cảm ơn tên Dịch Thanh kia rồi. Các đệ đứng xê ra một chút, đừng làm phiền Cửu Thiên sư đệ đột phá.”
Hàn Liên và Sở Trực nghe thấy vậy đều lùi lại hai bước, lặng lẽ nhìn Cửu Thiên đang tu luyện.
Mặc dù bọn họ không thể nhìn thấy lực thiên địa cuộn trào dữ dội giống như dòng nước tràn vào cơ thể của Cửu Thiên như thế nào, nhưng lại có thể cảm nhận được khí tức của Cửu Thiên đang tăng lên nhanh chóng. Thậm chí cơ thể cũng bắt đầu hơi bốc lên khói trắng.
Hàn Liên tấm tắc tán thưởng: “Cửu Thiên sư đệ thật không tầm thường. Võ giả bình thường đột phá Nội Canh cấp bốn nào có thanh thế như vậy. Chẳng phải chỉ giống như đánh rắm một cái là qua rồi sao. Tình hình hiện tại của Cửu Thiên sắp bắt kịp sự thể hiện lúc ta đột phá Nội Canh cấp bảy rồi.”
Sở Trực xem kỹ một hồi, sau đó cười nói: “E rằng Cửu Thiên sư đệ đã học được một môn võ kỹ luyện thể không tồi rồi. Hai người xem, thân thể da thịt của đệ ấy như sắt đá, nhìn đệ ấy mà ta có cảm giác giống như nhìn thấy những kẻ biến thái đánh không nhúc nhích kia của Hoành Sơn Viện.”
Sở Chính nói: “Xem ra Nhất Nguyên Viện chúng ta sắp hùng mạnh rồi. Chỉ cần đợi thực lực của Cửu Thiên sư đệ tăng thêm một chút nữa. Không cần công pháp địa cấp, Cửu Thiên sư đệ cũng có thể đấu một trận ra trò với người của những học viện khác. Ta đoán rằng đợi đến ngày mai, Nhất Nguyên Viện chúng ta sẽ không xếp sau cùng nữa.”
Hàn Liên nói: “Đúng vậy, luôn đứng thứ chín, nói ra cũng không dễ nghe. Làm như Nhất Nguyên Viện chúng ta thực sự rất kém vậy. Sư tôn cũng không biết nghĩ thế nào, công pháp địa cấp học rồi mà lại không cho dùng. Học viện người ta cũng không có quy tắc này.”
Sở Trực cau mày nói: “Có lẽ sư tôn cũng có nỗi khổ tâm riêng của mình.”
Sở Chính lắc đầu nói: “Các đệ vẫn không hiểu. Những võ giả chưa qua cảnh giới Nội Canh như chúng ta đây, điều quan trọng nhất chính là xây dựng nền móng vững chắc chứ không phải là theo đuổi võ kỹ công pháp có uy lực lớn gì đó. Võ kỹ địa cấp được truyền cho chúng ta là dùng để bảo vệ tính mạng của chúng ta chứ không phải để chúng ta lấy ra dùng lúc giao đấu với đồng môn. Muốn đoạt được thứ hạng tốt thì tự mình đi củng cố nền tảng. Giống như Cửu Thiên sự đệ vậy, không cần sát chiêu võ kỹ địa cấp uy lực lớn gì cũng vẫn có thể đánh bại đối thủ, còn là đánh bại đối thủ vượt cấp.”