Trước tiên lật xem cuốn sổ nhỏ của Hàn Liên sư huynh, Cửu Thiên rất tò mò, tại sao lúc nãy Hàn Liên sư huynh muốn thể hiện võ kỹ của mình nhưng lại bị hai sư huynh khác liều chết ngăn cản.
Mở quyển sổ nhỏ của Hàn Liên ra, Cửu Thiên xem một lúc, sau đó hít một hơi khí lạnh.
Hóa ra là như vậy, chả trách không cho Hàn Liên sư huynh dùng.
Võ kỹ này so với võ kỹ của Sở Chính sư huynh và Sở Trực sư huynh, sợ là còn đáng sợ hơn một chút.
Nếu như hắn dùng, có lẽ tất cả kiến trúc ở đây đều bay hết.
Võ kỹ đáng sợ, thật đáng sợ. Hơn nữa điều kiện tu luyện rất khắc nghiệt, còn cần phải có thể chất đặc biệt, Hàn Liên sư huynh sao có thể đạt được.
Gấp quyển sổ nhỏ lại, quyển võ kỹ này khả năng hắn luyện thành có lẽ không lớn. Bởi vì hắn không có thể chất bất diệt như trong cuốn sổ nói, cho dù miễn cưỡng tu hành, có thành công cũng chắc chắn sẽ không quá cao. Mấy cấp phía sau chắc chắn không có duyên với hắn.
Gấp quyển sổ nhỏ lại, Cửu Thiên mở quyển dày cộp ra.
Vẫn chưa xem, đúng lúc naỳ ở cửa truyền đến một giọng nói.
“Cửu Thiên sư đệ, bắt lấy.”
Cửu Thiên quay đầu lại, chỉ thấy hai quyển sách bay đến. Ở cửa, Sở Trực sư huynh và Sở Chính sư huynh mặt ai cũng tràn đầy ý cười. Sở Trực nói: “Sư tôn không cho đệ đồ tốt, đệ hãy học võ kỹ của chúng ta. Haha, đợi đại sư huynh trở về, đệ đi tìm đại sư huynh để học hỏi thêm, chắc chắn không thành vấn đề. Cửu Thiên sư đệ, cố gắng tu hành nhé.”
Sở Chính sư huynh khẽ cười, không nói gì, chỉ phát ra tiếng cười sảng khoái với Cửu Thiên.
Hai người nói xong thì lập tức rời đi, vội vàng quay về tiếp tục đọc.
Cửu Phàm nhìn hai quyển sổ trong tay, lại nhìn quyển sổ của Hàn Liên ở trên bàn.
Hắn cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Cảm giác này, lúc hắn ở nhà, rất ít khi được trải qua. Chỉ có mấy lần, đều là của ba hắn. Trong những người cùng thế hệ, lại không hề có.
Cửu Thiên đặt sách lên bàn, thủy quang trong mắt hiện lên, lẩm bẩm nói: “Xem ra mình đã được định trước là người của Nhất Nguyên Viện. Các sư huynh, đệ sẽ không để mọi người thất vọng.”
Mở quyển kiếm quyết cơ bản ra, Cửu Thiên bắt đầu nghiên cứu cẩn thận, hắn không tin Nhất Thanh sư tôn lại cố tình lấy ra một quyển võ kỹ nhân cấp độ thấp để lấy lệ với hắn.
Hoặc đây là một bài kiểm tra, hoặc trong thứ này nhất định có huyền cơ.
Bất kể là loại nào thì Cửu Thiên cũng sẽ cố gắng hết sức để tìm ra.
Nhưng dù là Cửu Thiên, hay Sở Trực, Sở Chính, Hàn Liên, cũng không hề phát hiện ra Nhất Thanh sư tôn đã đứng sau cửa từ sớm. Thông qua khe cửa, mỗi động tác của bọn họ đều bị ông ta thu vào tầm mắt một cách rõ ràng.
“Đám nhóc này.”
Nhất Thanh sư tôn bật cười, ông ta nhớ lại những tháng ngày tu hành thuở đầu.
Thế nào gọi là tình sư môn, thế nào mới gọi là nhất mạch tương thừa.
Nhất Thanh sư tôn mở cửa ra rồi phất tay triệu một cái ghế lại. Sau đó, ông ta từ từ ngồi xuống và nhắm mắt dưỡng thần.