Cửu Thiên ngồi xuống, yên lặng chờ đợi Nhất Thanh sư tôn nói.
Nhất Thanh sư tôn không dễ gì nhét mông bự của mình vào trong chiếc ghế, vừa lách vừa nói: “Xem ra phải làm một chiếc ghế lớn hơn rồi. Trước kia sẽ không trật như vậy, lẽ nào ta lại béo rồi? Quả nhiên là tâm trạng thoải mái cơ thể phát tướng.”
Từ từ ngồi ổn, Nhất Thanh sư tôn nói với Cửu Thiên: “Tu viện ở Nhất Nguyên Viện, chỉ có hai chuyện ngươi phải chú ý. Thứ nhất, sâu trong sơn mạch Kình Thiên, núi Ngự Linh sau này không được xông vào, không có mệnh lệnh của ta và Đạo Quang sư tôn, ngươi không được bước vào nơi đó nửa bước, tin ta, đây là vì tốt cho ngươi, nơi đó có quá nhiều người hoặc thú có thể giết chết ngươi. Thứ hai, đệ tử của viện chúng ta buộc phải một lòng hướng thiện, tâm trong sáng. Nếu không sẽ bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi học viện. Ngươi hiểu rồi chứ?”
Cửu Thiên trịnh trọng nói: “Ta biết rồi, sư tôn.”
Nhất Thanh sư tôn gật đầu, nói: “Ừ, rất tốt. Cửu Thiên, con đường tu võ phải từ từ, sư tôn tinh lực có hạn, dạy không được quá nhiều đệ tử, cộng thêm truyền thống của Nhất Nguyên Viện, cho nên đệ tử trong viện không nhiều. Nhưng chỉ cần ngươi đi vào, sư tôn nhất định sẽ toàn lực dạy ngươi. Ta có thể sẽ không khiến ngươi trong khoảng thời gian ngắn tiến bộ thần tốc, cũng sẽ không khiến ngươi lập tức học được công pháp võ kỹ cao cường. Nhưng hãy tin tưởng ta, ngươi sẽ ở Nhất Nguyên Viện học được thứ quan trọng hơn tu võ, chính là tu tâm. Trở thành người tuy bước chậm trên con đường tu võ, nhưng lại vô cùng vững chắc, từng bước đi tới đỉnh phong.”
Ngày hôm sau, làn gió ban mai phả vào mặt, tinh thần thoải mái.
Sáng sớm, Cửu Thiên đã đi ra sân bắt đầu tu hành.
Tay cầm trọng kiếm, Cửu Thiên chậm rãi vung lên, canh khí trên người bốc lên.
Hơi thở đều đặn, bước chân vững vàng, cũng không thấy động tác của hắn nhanh như thế nào, chỉ thấy gió ở bốn xung quanh đều chuyển động theo động tác của Cửu Thiên.
Tiểu Hắc uể oải bò trên cửa của ngôi nhà gỗ, thực ra ngôi nhà gỗ này là của đại sư huynh. Nhưng bây giờ đại sư huynh tu luyện ở sau núi, nên Cửu Phàm ở tạm đây một buổi tối, hôm nay hắn còn phải đi lên núi chặt củi để làm ngôi nhà gỗ của mình.
Cửu phòng của hai anh em Sở Chính, Sở Trực lần lượt mở ra, hai người duỗi eo gần như giống nhau, sau khi nhìn nhau Sở Chính nhìn Cửu Thiên đang luyện kiếm nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ thật chăm chỉ.”
Sở Trực cầm một bát đá, vừa uống nước vừa nói: “Kiếm mang theo khí áp, ngưng tụ mà không tan, cảnh giới thật mạnh. Chỉ là chiêu thức của kiếm có chút không đúng.”
Cửu Phàm nghe thấy lời nói của Sở Trực, thu kiếm, quay đầu nhìn Sở Trực nói: “Tam sư huynh đúng là biết nhìn cao trông rộng, đệ chưa từng học kiếm pháp, chỉ luyện tập một cách tùy tiện thôi.”
Sở Chính, Sở Trực đều sững sờ.
Sở Trực nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ đang lừa huynh đúng không. Cảnh giới kiếm đạo như thế này, đệ thật sự chưa từng luyện qua kiếm pháp?”
Sở Trực nói tiếp: “Lừa cũng không đúng, Cửu Thiên sư đệ. Loại chuyện giả heo ăn hổ này huynh cũng thường làm, nhưng cũng không đóng kịch một cách vụng về như đệ. Với sư huynh đệ còn giả vờ cái gì chứ.”
Cửu Thiên ngượng ngùng nói: “Thật sự chưa từng học. Chỉ là tự bản thân lĩnh hội được một vài thứ mà thôi.”
Ánh mắt Cửu Thiên rất chân thành, quả thật không giống đang nói dối.
Sở Chính, Sở Trực ngơ ngác nhìn nhau. Sau đó, Sở Trực nói: “Đã như vậy, huynh sẽ mặt dày dạy cho đệ một vài thứ. Cửu Thiên sư đệ có muốn học không?”
Cửu Thiên cười đứng qua một bên.