Cửu Thiên nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Nhất Nguyên Viện.
Nhất Thanh mỉm cười nhìn hành vi của Cửu Thiên, sau đó nói: “Ngươi tìm cái gì?”
Cửu Thiên nói: “Đương nhiên là Nhất Nguyên Viện.”
Nhất Thanh chỉ vào mấy căn nhà gỗ đó rồi nói: “Đó không phải hay sao?”
Cửu Thiên nhìn theo tay chỉ của Nhất Thanh, đầu tiên cái đập vào mắt là một khoảng đất phẳng trên dốc núi cách đó không xa, có mấy căn nhà gỗ xếp thành một trạch viện. Tọa lạc ở đỉnh núi, khói bốc lên nghi ngút.
“Đây chính là Nhất Nguyên Viện sao?”
Cửu Thiên kinh ngạc hỏi.
Nhất Thanh nói: “Không sai. Đây chính là Nhất Nguyên Viện.”
Nói xong, Nhất Thanh rảo bước đi về phía nhà gỗ.
Cửu Thiên triệt để kinh ngạc rồi, từng thấy sự hoành tráng của chính điện thuộc học viện võ đạo, hắn thật sự không thể tin rằng Nhất Nguyên Viện – một trong chín phân viện lại là mấy căn nhà gỗ đơn giản nhỏ bé như này.
Cất bước đi theo, đợi đi tới gần, Cửu Thiên có thể nhìn thấy phía trước căn nhà gỗ cắm một tấm bia đá.
Bên trên viết võ hai chữ “Nhất Nguyên”.
Thật sự là Nhất Nguyên Viện. Cửu Thiên cười khổ hai tiếng, sư phụ ơi sư phụ, người thật sự biết chỗ cho con.
Sân to ngay cả cổng cũng không có. Chỉ là trong sân dựng một vài tấm đá xanh, coi như ngay ngắn, trung tâm nhất khắc một chữ võ mơ hồ.
Đột nhiên, mũi của Tiểu Hắc nhúc nhích hai cái, giống như ngửi được mùi hương gì đó.
Sau đó, Tiểu Hắc không quan tâm nhiều như vậy. Trực tiếp nhảy xuống từ trên vai của Cửu Thiên, nhanh chóng chạy về phía một căn nhà gỗ ở bên trái.
Nhất Thanh dừng bước chân, quay đầu cũng nhìn sang căn nhà gỗ đó.
Ngay sau đó, một tiếng hét vang lên.
“Chó con nhà ai, vậy mà dám cướp đồ ăn của tiểu gia ta. Nhả ra cho ta, nhả ra, có tin tiểu gia ta hầm ngươi không, đừng chạy, thịt của ta.”
“Còn cả thịt của ta nữa.”
“Cái tên ngốc Hàn Liên, mau bắt nó lại.”
…
Một trận âm thanh gà bay chó chạy, sau đó Tiểu Hắc cắn một miếng thịt nướng lao ra trước.
Theo sát là ba bóng người lao ra, tay của ai cũng cầm đũa, không mặc áo, mặc quần trễ cạp, đang trong trạng thái tà ác.
Đặc biệt là một thanh niên lao ra trước tiên, trong miệng còn nhai một miếng thịt lớn, tay trái cầm một thanh trường kiếm ngọc bích, bên trên tràn ngập ánh dầu.
“Chó con, ta xem ngươi chạy đi đâu…”
Đột nhiên, người thanh niên dừng lại. Ngẩng đầu nhìn Nhất Thanh sư tôn, há miệng ra, ngại ngừng nói: “Sư… sư tôn!”