Tâm cảnh tựa nước, chỉ còn thiên lãi chi âm du dương trôi nổi trong tâm trí.
Mọi phiền nhiều, mọi hỗn loạn trên thế giới đều như tan biến.
Canh khí trong cơ thể chậm rãi chảy khắp tứ chi. Một tia sáng không thể nhìn thấy bằng mắt thường lặng lẽ hiện lên trên làn da của hắn.
Lúc này, nếu những người khác chú ý đến hắn, thì họ sẽ sững sờ nhận ra, hơi thở của Cửu Thiên đã biến mất.
Thiên địa chi lực lại chuyển động, nhưng lại xuyên qua cơ thể của Cửu Thiên.
Cửu Thiên bừng tỉnh. Ngay sau đó, hắn phát hiện mình đã thay đổi rồi.
Hình như trong khoảnh khắc đó, công pháp Thân Dung Thiên Địa của hắn đã đạt tới tiểu thành rồi.
Chỉ nghe một khúc nhạc thôi mà lại có thể đạt được tiểu thành.
Cửu Thiên hơi mỉm cười, lần này Hàn Liên kéo hắn đi nghe hát, nhưng lại nghe đúng bài rồi.
Trong nháy mắt, khúc nhạc kết thúc.
Khi âm thanh cuối cùng biến mất, tất cả những thanh niên tuấn kiệt trên tầng ba đều chấn động rồi hoàn hồn.
Một khoảnh khắc im lắng, ngay sau đó, họ gào thét hoan hô.
“Hay, khúc nhạc của Linh Bối cô nương hay quá đi mất!”
“Thiên lãi chi âm, đúng là âm thanh từ thiên đường.”
Tất cả những đệ tử có mặt tại đây đều không tiếc lời ca ngợi Linh Bối lên tận mây xanh. Cửu Thiên cũng khẽ vỗ tay, khúc nhạc này của Linh Bối cô nương đáng được nhận những lời tán dương này.”
Hàn Liên sư huynh lau nước miếng trên khoé miệng: “Nhạc hay, người đẹp, quá đỉnh!”
Hai mắt Hàn Liên sư huynh sáng lên, hắn ta cười cười: “Cửu Thiên sư đệ, chúng ta lên đó làm quen với Linh Bối cô nương đi. Haha, đệ xem sư huynh anh tuấn phong lưu như vậy, cũng nên tìm một người bạn đời rồi đúng không.”
Cửu Thiên liếc nhìn Hàn Liên: “Hàn Liên sư huynh, huynh muốn thì tự đi đi. Đệ đứng đây là được.”
Hàn Liên sư huynh khịt mũi nhìn Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, đả trượng thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh. Đệ là sư đệ của ta, nếu đệ không lên cùng thì ai lên?”
Cửu Thiên quay đầu sang một bên: “Huynh đi một mình đi, đệ không muốn bị mất mặt.”
Vẻ mặt Hàn Liên hơi thay đổi, vừa rồi hắn ta mới tiến một bước thì đối phương đã lũi lại một trượng.
Cửu Thiên bật cười nhìn Hàn Liên: “Hàn Liên sư huynh, đừng nói là huynh không dám tự mình lên chào hỏi người ta đó.”
Dù da mặt Hàn Liên đủ dày nhưng khi bị Cửu Thiên nói vậy, mặt hắn vẫn đỏ lên: “Đây chỉ là trò vặt, cái này gọi là thận trọng, tình cảm là trò đùa sao? Có thể tuỳ tiện chào hỏi cô nương nhà người ta sao? Để huynh cân nhắc một chút đã, ừm, cân nhắc một chút.”
Cửu Thiên bật cười thành tiếng. Hắn nhìn ra rồi, vị Hàn Liên sư huynh này của mình là người chỉ dám nói chứ không dám làm.
Cửu Thiên nhẹ giọng: “Hàn Liên sư huynh, đệ không phải là con chim non nha. Ngược lại đệ nghi ngờ huynh mới là con chim non đó.”
Hàn Liên kinh ngạc nhìn Cửu Thiên: “Đệ….không ngờ…đã….”
Hàn Liên sư huynh biến sắc, không ngờ Cửu Thiên sư đệ đã sớm thoát khỏi hàng ngũ chim non rồi.
Cửu Thiên mỉm cười, quả thật hắn đã không còn là trai tân từ lâu rồi. Hình ảnh Tĩnh Như hiện lên trong đầu hắn, Cửu Thiên thầm thở dài. Tĩnh Như của thuở ấy tốt đẹp biết bao. Đáng tiếc, con người luôn thay đổi. Có người càng ngày càng tốt, cũng có người lại biến thành bộ dạng không thể nhận ra.”
Ngay khi Cửu Thiên và Hàn Liên đang nói chuyện.
Linh Bối đứng dậy mỉm cười với khán giả, rồi bước xuống dưới.
Một vị cô nương nắm lấy tay Linh Bối rồi phấn khích nói: “Linh Bối muội muội, muội lợi hại quá. Quả là thiên tài như lời Mộng Vân sư tôn từng nói. Muội luyện thành “Mộng Lí Thiên Sơn” của Minh Tâm Viện rồi. Muội mới gia nhập Minh Tâm Viện được bao lâu đâu chứ.”