Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 137



Hàn Liên mặt mày không tình nguyện, chậm chạp rút Bích Thủy Trường Thiên Kiếm ra.

Triệu Mẫn nhìn thấy là Hàn Liên quyết chiến với cô ta thì cũng nghiến răng nghiến lợi, mặt mày u ám.

Bước vài bước, Hàn Liên đi tới, nói: “Ê, cô tên là gì nhỉ? Bỏ đi, cô mau nhận thua đi. Con người của ta có nguyên tắc, không đánh nữ nhân.”

Xoạt một tiếng, Triệu Mẫn trực tiếp trượt một thanh trường kiếm từ trong tay áo ra.

Nhìn Hàn Liên, Triệu Mẫn nói: “Kẻ bại hoại vô sỉ, hạ lưu, chỉ biết phóng cứt như ngươi, còn có nguyên tắc. Nói ra ai tin chứ, ngươi lập tức nhận thua cho bản tiểu thư. Bản tiểu thư ngược lại có thể tha cho ngươi.”

Hàn Liên ngoáy tai, búng dáy tai từ đầu ngón tay đi, nói: “Vậy thì không thương lượng được rồi? Thật khiến người ta không tiện làm. Ta là thật sự không đánh nữ nhân đâu. Việc gì phải bắt tội như thế.”

Canh kình toàn thân của Triệu Mẫn dâng lên, trông cô ta yếu đuối, vậy mà cũng có tu vi Nội canh cấp bảy.

Quần áo bay bay, đôi chân dài thẳng tắp làm cho Hàn Liên nhìn tới ngây ra.

Nếu nếu thật lòng, Triệu Mẫn trông không tệ.

Chỉ là miệng của cô ta thật sự là rất độc.

Nhìn Hàn Liên, lớn giọng nói: “Tên khốn của Nhất Nguyên Viện rác rưởi, mau đánh một trận với ta. Bản tiểu thư không có thời gian lải nhải với ngươi. Hít không khí của Nhất Nguyên Viện các người, ta cũng cảm thấy tắc thở.”

Gương mặt của Hàn Liên lạnh đi, nói: “Cô có thể mắng ta, nhưng không thể sỉ nhục Nhất Nguyên Viện. Được thôi, xem ra ta hôm nay là phải phá lệ rồi. Nữ nhân, ta cũng đánh.”

Từ từ bước lên, Bích Thủy Trường Thiên Kiếm lưu chuyển ánh sáng.

Sở Chính sư huynh cười rồi nói: “Ha ha, Hàn Liên sư đệ tức giận rồi, có trò hay để xem rồi.”

Đại sư huynh vỗ bụng, khiến cho cơ thể thịt mỡ như vân sóng mà rung lên, nói: “Phải, lúc Hàn Liên sư đệ nghiêm túc vẫn là rất đáng sợ, nếu đệ ấy dùng Đoạt Thiên Kiếm Quyết, ta cũng phải nhường đệ ấy ba phần.”

Nói xong, đại sư huynh liếc nhìn Nhất Thanh sư tôn.

Nhất Thanh sư tôn trợn mắt nói: “Nếu hắn dám dùng Đoạt Thiên Kiếm Quyết ở Nhất Nguyên Viện thì hắn có thể tốt nghiệp sớm cút khỏi Học Viện Võ Đạo rồi.”

Tuy giọng nói của Nhất Thanh sư tôn bình tĩnh, nhưng vẫn truyền rõ ràng vào tai của Hàn Liên.

Gương mặt của Hàn Liên hơi co giật, vẫn không cho dùng, ặc, khi nào mới có thể sướng một lần triệt để.

Không dễ dàng gì mới luyện thành được lại không cho dùng, thật sự khiến người ta cảm thấy ấm ức.

Đám người Lang Kiếm nghe thấy mấy chữ Đoạt Thiên Kiếm Quyết thì đều hơi nhíu mày.

Đây là võ kỹ gì? Bọn họ hoàn toàn chưa từng nghe nói. Có điều nhìn cái tên, hình như rất lợi hại, còn không cho dùng.

Lang Kiếm bật cười một tiếng, đoán chắc là kiếm quyết chưa hoàn thành. Nếu không tại sao không cho dùng.

Lang Kiếm không cảm thấy Nhất Nguyên Viện có ai có thể luyện thành kiếm quyết có uy lực lớn, bao nhiêu năm rồi, Nhất Nguyên Viện trước giờ chưa từng nghe nói có công pháp có uy lực lớn gì cả. Cuộc chiến thứ hạng học viện lần nào, Nhất Nguyên Viện cũng đánh qua loa, nhìn thấy người ta tung đại chiêu thì quả quyết nhận thua.

Hàn Liên cầm kiếm lên, trên người phóng ra canh kình.

Triệu Mẫn hừ lạnh một tiếng, không nói gì mà lao thẳng tới.

Thân pháp của cô ta rất kỳ dị, khi đâm tới thì kéo ra tàn ảnh, đây là biểu hiện khi tốc độ đạt tới trình độ nào đó.

Cửu Thiên hơi nheo mắt lại, hắn ngược lại nhìn rất rõ động tác của Triệu Mẫn.

Một loại thân pháp hình chữ Z, khi chảy giống như tia chớp, nhìn rất thú vị.

Hàn Liên trợn to mắt, lập tức mất đi mục tiêu. Ngay sau đó, còn chưa kịp phản ứng, kiếm của Triệu Mẫn mang theo kiếm sát đánh tới.

Kiếm khí cách Hàn Liên ba tấc thì khiến Hàn Liên cảm thấy làn da đau nhói.

Bích Thủy Trường Thiên Kiếm xoay chuyển, Hàn Liên đã chặn được kiếm của Triệu Mẫn, kiếm của Triệu Mẫn bèn lệch hướng, đâm về phía cánh tay trái của Hàn Liên.

Xoạt một tiếng, áo bên trái của Hàn Liên bị kiếm khí làm thủng một lỗ to.

Hàn Liên lập tức mắng: “Đệch mợ, bộ quần áo mà ta thích nhất đó, bộ đồ nghiêm chỉnh cuối cùng của ta. Cô vậy mà đâm rách nó.”

Triệu Mẫn căn bản không thèm quan tâm tiếng kêu gào của Hàn Liên, bàn chân rời đất, xoay người một cái, kiếm quang ngập trời.

“Nhất Kiếm Phồn Tinh!”

Hàn Liên liên tiếp tránh né, canh kình trên người không ngừng rung lên. Ánh sáng trên Bích Thủy Trường Thiên Kiếm ngược lại càng lúc càng đậm.

Hàn Liên rõ ràng có hơi nhếch nhác, đột nhiên, bàn tay cầm Bích Thủy Trường Thiên Kiếm của hắn ta dường như bị kiếm quang đánh trúng, đột nhiên run lên, suýt nữa không cầm được Bích Thủy Trường Thiên Kiếm.

Cơ hội như này, Triệu Mẫn sao có thể bỏ qua, kiếm như tinh hà, ánh sáng tỏa bốn phía, một kiếm trực tiếp đánh bay Bích Thủy Trường Thiên Kiếm của Hàn Liên.

“Kiếm pháp tốt, kiếm pháp của Triệu Mẫn tỷ tỷ vẫn hoa lệ như vậy.”

Tĩnh Như là người đầu tiên hô lên, Lang Kiếm cũng cười rất tươi. Đây mới là tinh anh của Phiêu Miểu Tông bọn họ, canh kình không tầm thường, thân pháp nhanh, võ kỹ hoa lệ.

Cửu Thiên lúc này nhíu chặt mày, khẽ nói: “Hàn Liên sư huynh đang làm cái gì?”

Vừa rồi, Cửu Thiên rõ ràng nhìn thấy Hàn Liên sư huynh tự mình buông tay.

Đại sư huynh lắc đầu thở dài nói: “Lại nữa rồi, Hàn Liên sư đệ lại muốn hố người rồi.”

Cửu Thiên nghe không hiểu ý của đại sư huynh, chỉ nhìn đại sư huynh, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh cũng bắt đầu lắc đầu. Dường như đối với việc Hàn Liên sư huynh bị người ta đánh bay kiếm đã rất quen rồi.

Trong sân, Hàn Liên sư huynh không có kiếm không ngừng lùi lại, muốn kéo giãn khoảng cách.

Triệu Mẫn thế công kinh người, chân thân đã không nhìn thấy nữa. hỉ thấy vô số tàn ảnh của Triệu Mẫn đang xuất kiếm, mỗi một đạo kiếm quang đều rất hoa lệ, nhưng không chạm tới góc áo của Hàn Liên.

Hàn Liên cứ lùi mãi, Triệu Mẫn liều mạng đuổi giết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv