Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 127



Trong Văn Hỏa Đỉnh, dược dịch sền sệt đang từ từ ngưng tụ thành từng viên đan dược.

Gần như ngay cả ngọn lửa giống như đốm lửa nhảy nhót ở trong Văn Hỏa Đỉnh, giúp đan dược dần dần thành hình.

Mùi hương của đan dược nhanh chóng thu liễm, viên đan dược trong suốt được luyện ra.

Cửu Thiên mở hai mắt ra, cảm thấy xong rồi, tay trái vỗ nhẹ vào trên đỉnh.

“Xuất!”

Đột nhiên, tất cả đan dược từ trong đỉnh nhảy ra.

Đưa tay quét, mấy chục viên đan dược được Cửu Thiên nắm trong tay, nhanh chóng lấy ra chiếc lọ nhỏ sứ xanh, đựng từng viên đan dược vào. Chiếc lọ nhỏ rất nhanh thì tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Cửu Thiên cất Văn Hoa Đỉnh đi trước, sau đó đưa tay ra, lòng bàn tay còn để lại một viên đan dược cỡ bằng hạt nước.

Đó là do nguyên nhân dược liệu quá bình thường, cho nên đan dược mới nhỏ như vậy. Nhưng vẫn may số lượng không ít, đủ để Cửu Thiên dùng.

Đưa tay, Cửu Thiên ném đan dược vào trong miệng.

Dược liệu đang lan ra trong cơ thể, Cửu Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận dược liệu phát huy tác dụng đối với cơ thể.

Đột nhiên, khóe miệng của Cửu Thiên hơi cong lên.

Hiệu quả của viên Minh Tịnh Đan này quả thật không tệ, hắn lập tức cảm thấy sự mệt mỏi của cơ thể được quét sạch. Ngay cả đầu óc cũng trở nên tỉnh táo, tất cả đau đớn đã rời xa hắn.

Khẽ gật đầu, chỉ cần có hiệu quả, Cửu Thiên dám tiếp tục liều với Nhất Nguyên Đạo Quyết này.

Có mấy chục viên Minh Tịnh Đan hỗ trợ, Cửu Thiên cảm thấy bản thân có cơ hội xung kích 3000 lần.

Mỉm cười nhìn tờ giấy trước mặt, Cửu Thiên lập tức tràn đầy lòng tin.

“Hửm?”

Đột nhiên, bên tai Cửu Thiên nghe thấy tiếng xé gió.

Âm thanh từ xa tới gần, ở điểm cuối của tầm nhìn, Cửu Thiên nhìn thấy bóng người từ trong núi nhanh chóng phi tới.

Thân pháp nhanh, giống như lướt gió vượt sơn cốc.

Một cỗ ánh sáng màu xanh, đang lưu chuyển bên cạnh hai người, rõ ràng hai người này đều không phải võ giả.

Cửu Thiên hơi nhíu mày, ngũ hành ngự phong, là hai luyện khí sĩ.

Lẽ nào là bị đan dược vừa rồi của hắn thu hút tới sao? Như này ngược lại có chút rắc rối.

Cửu Thiên vội vàng thu lại tờ giấy ở trước mặt, sau đó nhanh chóng từ trong chiếc nhẫn lấy ra một bộ áo choàng đen và mặt nạ thay lên, rồi giấu Vô Phong trọng kiếm đi chào hỏi với luyện khí sĩ. Đây mới là giả trang của hắn.

Sau đó, Cửu Thiên từ đỉnh Vân Sơn nhảy xuống. Dựa vào lực lượng ngự gió, vững vàng đáp đất, xoay người ẩn vào trong rừng.

Nấp ở trên cành cây của một cây đại thụ, Cửu Thiên sử dụng phương pháp người hòa vào thiên địa.

Sau khi thực lực của hắn tăng lên, phá quyết này càng thêm hữu dụng. Cửu Thiên yên lặng đứng ở đó, giống như hòa làm một thể với trời đất, cho dù đối phương dùng nguyên khí do thám, cũng không có thể tra được hành tung của hắn lắm.

Không lâu sau, Cửu Thiên nhìn thấy một ông lão, một thanh niên rảo bước đi tới.

Ông lão mặc áo bào trắng, bên trên thêu âm dương ngũ hành trận, râu dài, mặt đầy nếp nhăn, trong mắt là tinh quang nội liễm.

Người trẻ tuổi bên cạnh, Cửu Thiên biết, là Triệu Thường từng tỉ thí luyện đan với hắn.

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, vận đủ thính lực lắng nghe.

Giọng nói của Triệu Thường theo gió thổi tới “Sư phụ, người đó hình như đi rồi.”

Ông lão được Triệu Thường gọi là sư phụ bình tĩnh nói: “Là sau khi nhìn thấy chúng ta mới đi.”

Sau đó, ông lão nói với xung quanh: “Lão phu Phong Lịch, xin hỏi là vị đạo hữu nào luyện đan ở đây? Có thể ra ngoài nói chuyện không? Tại hạ tuyệt đối không có ác ý.”

Giọng nói văng vẳng ở trên cả Vân Sơn, Cửu Thiên không có ý đi ra.

Chỉ riêng nhìn thấy Triệu Thường thì Cửu Thiên không có khả năng nói chuyện bình thường với ông ta. Không nói cái khác, chỉ cần Triệu Thường nhìn thấy cái mặt nạ sắt này của hắn, 80% là sẽ đen mặt. Huống chi, ông lão tên Phong Lịch này còn là sư phụ của Triệu Thường.

Phong Lịch nhìn xung quanh, nhưng không ai đáp lại.

Lông mày hơi nhíu lại, Phong Lịch lại hét một tiếng.

“Tại hạ tuy lớn tuổi, luyện khí sĩ lại tàng tàng, nếu đã là đồng nguyên, không bằng hiện thân gặp mặt có được không? Giao lưu cọ xát, cùng tu nguyên khí, trao đổi đan phương, có được không?”

Cửu Thiên vẫn không nhúc nhích. Tuy hắn nghe ra, Phong Lịch hình như thật sự không có ác ý.

Triệu Thường nhíu mày nói: “Sư phụ, đối phương hoặc là đã đi rồi. Hoặc là tỏ rõ không muốn đi ra. Cần gì gọi hắn nữa.”

Phong Lịch quay đầu nói: “Ngu xuẩn. Con tưởng ở trong tỉnh Ninh Châu, đụng được luyện khí sĩ khác rất dễ dàng sao? Có thể gặp được một người thì đã may mắn rồi, nếu đan phương trong tay hắn có thể giao đổi, hoặc pháp môn của luyện khí sĩ, vậy thì chúng ta gặp may rồi.”

Triệu Thường há miệng, không nói chuyện. Hắn ta thật sự muốn nói với sư phụ, hắn ta ở thành phố Cửu Long nhỏ bé kia đã gặp được một người. Chỉ là không chỉ không đổi được đan phương, còn bù cả Ngũ Hành Đan của mình vào.

Đương nhiên, chuyện mất mặt như này, Triệu Thường sẽ không nói. Hắn ta chỉ hy vọng, khi còn sống có thể gặp lại luyện khí sĩ đeo mặt nạ sắt đó. Hắn ta nhất định phải thắng lại.

Phong Lịch thấy vẫn không có tiếng đáp lại, hơi gật đầu nói: “Vị đạo hữu này nếu đã không muốn lộ diện. Vậy thì đừng trách lão phu thăm dò. Tuy sơn mạch Kình Thiên lớn, nhưng lại là lãnh địa của Học Viện Võ Đạo, đạo hữu không mời tự tới, có chút làm hỏng quy tắc. Ta quả thật không thể không tra. Đắc tội rồi!”

Nói xong, tay của Phong Lịch bắt pháp quyết, lực lượng thiên địa ở xung quanh bắt đầu thay đổi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv