Thời gian đôi khi là một thứ vô cùng rẻ bèo, ví dụ như lúc một người tĩnh tâm tu luyện thì thời gian trôi nhanh hơn gió không để lại dấu vết.
Nửa tháng vội vã trôi qua, Cửu Thiên là người duy nhất còn lại tiếp tục tu luyện Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Không phải là những người khác không có kiên trì, mà là một ngày nọ Hàn Liên bị dày vò cho sắp không ra hình người, nhịn không nổi nữa đi hỏi đại sư huynh tu luyện như thế nào, đại sư huynh liền đáp lại một câu: “Kiên trì luyện ba ngàn lần liên tiếp, Nhất Nguyên Đạo Quyết tầng thứ nhất chắc chắn sẽ thành.”
Ba ngàn lần, con số này hoàn toàn đả kích trái tim mong manh của Hàn Liên và những người khác.
Cho dù họ cố hết sức, cũng chỉ cố thử được đến mấy chục lần, nếu cứ tiếp tục thì sẽ thất khứu chảy máu mà chết. Nếu họ muốn nâng lên luyện 3.000 lần liên tiếp, họ cần tiêu hoa không biết bao nhiêu thời gian và sức lực. Theo mô tả của Nhất Thanh sư tôn, không tốn mười năm tu luyện thì không thành được.
Hàn Liên lập tức lựa chọn không tiếp tục tu luyện, thật ra lúc trước hắn mới tới cũng nghĩ tới tu luyện Nhất Nguyên Đạo Quyết. Nhưng Nhất Thanh sư tôn đã cho hắn một bộ võ kỹ khác, và nói hắn không thích hợp với Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Lúc đó Hàn Liên không hiểu, cảm thấy Sư tôn đánh giá thấp mình. Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu rằng mình thực sự không thích hợp với Nhất Nguyên Đạo Quyết. Với mười năm tu luyện, nói không chừng hắn có thể tu luyện bộ võ kỹ trong tay mình lên đến đại thành rồi, sao cứ phải liều mạng luyện Nhất Nguyên Đạo Quyết cấp một không biết có luyện thành được không này.
Sở Trực, Sở Chính cũng không cam tâm lựa chọn từ bỏ sau khi cố gắng thêm mười ngày nữa. Vì vậy, bây giờ trang giấy đó hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của Cửu Thiên, mỗi ngày được dùng để Cửu Thiên ngộ đạo.
Đương nhiên Cửu Thiên sẽ không từ bỏ, mục đích lớn nhất của hắn khi đến Học Viện Võ Đạo chính là điều này.
Mặc dù không thể kiên trì ba ngàn lần, thậm chí một trăm lần là điều vô cùng khó khăn, nhưng Cửu Thiên vẫn đang liều mạng để lĩnh ngộ.
Nửa tháng không đủ, thì một tháng, một tháng không đủ thì một năm. Cửu Thiên tin rằng chỉ cần hắn tiếp tục nỗ lực thì sẽ luôn có kết quả.
Tuy nhiên, Nhất Thanh sư tôn và những người khác không nghĩ vậy.
Đạo Quang sư tôn một lần nữa nhắc nhở Cửu Thiên rằng trong một tháng, việc hắn có thể tu luyện Nhất Nguyên Đạo Quyết hay không chỉ giới hạn trong một tháng.
Cửu Thiên nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cầm tờ giấy lên núi thiền định, ngay cả Tiểu Hắc cũng không mang theo. Cửu Thiên muốn đánh cược một lần, phải tu luyện được Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Đỉnh núi Vân Sơn được bao phủ bởi mây và sương mù.
Trên một phiến đá lởm chởm, Cửu Thiên chậm rãi đặt tờ giấy trong tay ra trước mặt, dùng đá chặn lại.
Tiếng gió rít gào, thổi tung quần áo hắn.
Cửu Thiên lẩm bẩm: “Hiện tại mình có thể kiên trì khoảng bảy mươi lần, tức là còn lâu mới tới ba nghìn. Nếu dần dần nâng lên theo phương pháp tu luyện thông thường, chắc chắn sẽ không thể tu luyện được trong vòng một tháng. Xem ra phải luyện một chút đan dược.”
Trong Nhất Nguyên Viện, Cửu Thiên không thể thể hiện kỹ năng luyện khí sĩ của mình. Nhưng sau khi trốn ở đây, Cửu Thiên thể hiện toàn lực để học được Nhất Nguyên Đạo Quyết này.
Hắn không chỉ là một võ giả có thiên phú tốt mà còn là một luyện khí sĩ có thứ hạng. Nếu việc mà một võ giả thuần túy không thể làm được, vậy thì dùng cách của luyện khí sĩ để thử.
Cửu Thiên lấy Văn Hoả Đỉnh từ trong nhẫn ra, thân đỉnh nhanh chóng biến to, chễm chệ ở trước mặt. Trong tâm trí, hắn nhớ lại những công thức thuốc khác nhau mà Ngô Tân Sư phụ đã truyền cho hắn. Cuối cùng Cửu Thiên đã tìm được một công thức có tên là Minh Tĩnh Đan.
Tứ phẩm đan dược Minh Tĩnh Đan có tác dụng thanh tâm, cải thiện thị lực, giải độc, chướng khí.
Loại đan dược này thích hợp nhất để đè nén đau đớn trong đầu, Cửu Thiên sẽ dựa vào nó để đấu với tờ giấy trước mặt.
Hít sâu một hơi, Cửu Thiên bắt đầu chậm rãi lấy ra một ít dược liệu còn sót lại. Lựa chọn dược liệu thích hợp để luyện chế Minh Tĩnh Đan.
Mỗi khi Ngô Tân Sư phụ luyện đan, ông ấy thích nói một câu là đan lược là vật chết, dược liệu mới là vật sống.
Cửu Thiên tuân theo phương pháp luyện đan của Ngô Tân Sư phụ, đó là sử dụng những dược liệu kém nhất để làm ra những viên thuốc tốt nhất.
Hầu như mỗi loại dược liệu mà Ngô Tân Sư phụ đưa cho hắn đều có thể kết hợp với các loại dược liệu khác nhau. Trước tiên Cửu Thiên chọn dược liệu mình cần.
Sau đó bắt đầu chuẩn bị luyện đan.
Hắn không có nhiều dược liệu, chỉ đủ để hắn luyện chế viên đan dược này một lần. Vì vậy, Cửu Thiên phải đảm bảo thành công. Tuyệt đối không được thất bại.
Hít sâu một hơi, Cửu Thiên bắt đầu chậm rãi luyện chế dược liệu.
Động tác của hắn rất chậm nhưng rất tỉ mỉ, cố gắng mỗi một chi tiết đều không có sơ suất nào.
Sau khi luyện chế tất cả dược liệu, Cửu Thiên ánh mắt bình tĩnh mà rực lửa cho tất cả dược liệu vào trong Văn Hoả Đỉnh.
Lòng bàn tay di chuyển, ngọn lửa bốc lên.
Theo sự cải thiện về canh khí của Cửu Thiên, dường như khi sử dụng sức mạnh của Thiên Địa Ngũ Hành, hắn càng thêm thuận buồm xuôi gió hơn.
Cửu Thiên từ từ nhắm mắt lại, tập trung nín thở điều chỉnh nhiệt độ tốt nhất, từng bước thay đổi dược liệu đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Đôi khi thêm một ít hơi nước, đôi khi ngọn lửa bị chia thành hai luồng.
Nhiệt độ dần dần tăng lên, một mùi hương đan dược kỳ lạ bắt đầu khuếch tán ra từ đỉnh núi.
Hương thơm thoang thoảng trong gió, thong thả bềnh bồng, hướng về phương xa.
Lúc này, ở Kình Thiên sơn, trên một ngọn núi cách Vân Sơn không xa, một ông lão chậm rãi đi ra khỏi nhà gỗ.
“Có hương thơm, ai đang luyện đan nhỉ?”
Ở cửa, một vài người trẻ tuổi ngơ ngác nhìn nhau, trên khuôn mặt mang theo vẻ ngạc nhiên. Một trong số họ nói: “Sư phụ, chúng con đều ở đây. Chẳng lẽ ở Học Viện Võ Đạo này còn có luyện khí sĩ khác?”
Ông lão bật cười và nói: “Lẽ ra là không có. Nhưng không loại trừ sự xuất hiện của luyện khí sĩ mới.”
Quay đầu nói với một thanh niên: “Triệu Thường, cùng ta đi xem một chút.”