Phương Di lái xe trở về nhà. Cầm lấy túi giấy đặt ở ghế phụ rồi bước xuống xe. Cô đưa chìa khoá xe cho bảo vệ, nói:
- Giúp tôi đỗ xe nhé!
Bảo vệ cầm lấy chìa khoá, cúi đầu đáp:
- Vâng ạ!
Phương Di bấm thang máy đi lên nhà. Vừa tới, cô đã nhìn thấy quản gia Trang, vội hỏi:
- Quản gia Trang! Hàn Cảnh Thiên có nhà chứ?
- Vâng! Cậu ấy đang ở phòng riêng của mình ạ!
- Vậy à? Cảm ơn bác nhé!
Nói rồi Phương Di vội vã chạy lên tầng trên. Quản gia Trang nheo mắt làm lộ rõ những vết nhăn trên mặt, nhìn theo Phương Di đang chạy vội về phía phòng Hàn Cảnh Thiên:
- Có chuyện gì mà tiểu thư gấp gáp vậy nhỉ?
...****************...
Phương Di gõ cửa phòng một cái lấy lệ rồi mở cửa đi thẳng vào:
- Hàn Cảnh Thiên! Em có chuyện muốn hỏi.
Hàn Cảnh Thiên vẻ mặt bất lực, mặc chiếc áo thun đang cầm trên tay vào, nói:
- Hàn Phương Di! Anh đã nói bao nhiêu lần là khi anh cho phép thì em mới được vào mà. Sao em lúc nào cũng xông thẳng vào phòng anh vậy? Anh là con trai đấy!
- Anh không phải là “con trai”. Anh là anh trai.
Phương Di bướng bỉnh đáp. Hàn Cảnh Thiên búng nhẹ trán Phương Di, nói:
- Em cũng còn nhớ anh là anh trai của em hả? Vậy sao em lại gọi tên anh một cách trống không như vậy?
Phương Di ôm trán:
- Ai chẳng biết anh là anh trai của em. Sao phải gọi dài dòng chứ?
- Đừng có mà cãi bướng!
Hàn Cảnh Thiên lại búng nhẹ lên trán Phương Di một cái. Phương Di dẫu môi:
- Sao anh cứ búng trán em hoài thế? Nó sẽ mọc mụn đấy!
Hàn Cảnh Thiên bật cười, cúi người ngang với tầm nhìn của Phương Di, nói:
- Dù có mọc mụn thì em vẫn xinh thôi! Lo gì chứ?
Phương Di nhìn Hàn Cảnh Thiên với ánh mắt chê bai:
- Hừm! Giỏi thính vậy sao giờ anh vẫn là cẩu độc thân vậy?
Hàn Cảnh Thiên bị đánh một đồn chí mạng, gật gù chịu thua một cách khâm phục khẩu phục. Phương Di biết mình đã thắng, nhìn Hàn Cảnh Thiên cười đắc ý. Rồi chợt nhớ ra mục đích mình tìm Hàn Cảnh Thiên, Phương Di vội đưa túi giấy cho anh, nói:
- Của anh đấy!
Hàn Cảnh Thiên cầm túi giấy, ngơ ngác hỏi:
- Hửm? Cái gì vậy?
Phương Di lắc đầu:
- Em không rõ nữa. Có một cô gái nhờ em gửi trả lại anh.
Hàn Cảnh Thiên mở túi giấy, lấy ra chiếc mũ lưỡi trai cùng bộ đồ thể thao, ngạc nhiên:
- Ơ! Cái này…
Phương Di tò mò:
- Hả? Sao vậy?
- Người đưa chiếc túi này cho em, em quen cô ấy hả?
- Không! Chỉ tình cờ gặp thôi.
Rồi Phương Di kể lại chuyện mình tình cờ gặp được Doãn Y Nhi ở tiệm cà phê. Hàn Cảnh Thiên nghe xong liền hỏi:
- Vậy là em biết cô ấy ở đâu sao?
Phương Di gật đầu:
- Ừm! Nhưng em không nói cho anh biết đâu. Đó là phạm pháp đấy!
Hàn Cảnh Thiên bật cười:
- Em nghĩ anh sẽ hỏi địa chỉ chỗ cô ấy ở hả? Xem anh là kẻ biến thái hay gì?
- Vậy chứ anh định hỏi gì?
- Quán cà phê mà cô ấy làm thêm. Đó là địa điểm công khai mà. Chắc không phạm pháp đâu nhỉ?
Phương Di ra vẻ đăm chiêu nghĩ nghĩ suy suy. Nhìn dáng vẻ vờ đắn đo suy nghĩ của Phương Di, Hàn Cảnh Thiên không nhịn được mà bật cười, xoa xoa đầu Phương Di làm tóc cô rối bù lên.
- Chê anh là cẩu độc thân mà lại không chịu giúp anh hả?
Phương Di vừa vuốt vuốt phần tóc rối, vừa nhìn Hàn Cảnh Thiên, đáp:
- Nếu em giúp, anh sẽ mang chị dâu về cho em hả?
Hàn Cảnh Thiên đơ người trong vài giây rồi lại vỗ vỗ lên vai Phương Di:
- Anh nể em thật đó! Em nghĩ xa đến như vậy luôn sao?
Phương Di hất tay Hàn Cảnh Thiên:
- Thì sao? Cũng không phải là không thể.
Hàn Cảnh Thiên đột nhiên đỏ mặt, bẽn lẽn hỏi:
- Hmmm…em nghĩ cô ấy hợp làm chị dâu của em sao?
- Ừm, đúng vậy! Em rất thích cô ấy.
Hàn Cảnh Thiên cười, trêu Phương Di:
- Bảo thích sao lại đòi lại dây cột tóc làm gì?
- Em không đòi. Thêu tên em thì sao tặng cho người ta được. Nếu muốn sao anh không tặng cái có tên của người ta ấy? Anh đúng là đồ ngốc! Xứng đáng làm cẩu độc thân!
Phương Di nói một tràng dài khiến Hàn Cảnh Thiên không kịp phản ứng. Nói xong, Phương Di quay người rời đi, ra đến cửa phòng vẫn không quên quay lại bồi thêm:
- Anh cũng lớn tuổi rồi! Nếu không nhanh thì thật sự sẽ thành cẩu độc thân đấy!
Phương Di nói dứt câu thì nhanh chân chạy lẹ, bỏ lại Hàn Cảnh Thiên chỉ biết lắc đầu chịu thua. Rồi như chợt nhớ ra điều quan trọng, Hàn Cảnh Thiên vội chạy theo Phương Di, vừa chạy vừa nói:
- Hàn Phương Di! Em vẫn chưa nói cho anh biết quán cà phê đó ở đâu…
...****************...
Hàn Cảnh Thiên đang ngồi đọc sách ở quán cà phê trong lúc chờ nhân viên làm đồ uống mà anh đã yêu cầu. Dáng vẻ điềm đạm thư thái của anh thu hút mọi ánh nhìn. Từ lúc anh bước vào quán, khí chất rực rỡ đã khiến từ nhân viên cho đến khách hàng không thể rời mắt khỏi anh.
Một vài vị khách bắt đầu bàn tán:
- Đó không phải là Hàn Cảnh Thiên sao?
- Hình như đúng là anh ấy. Mình từng đến xem buổi biểu diễn của anh ấy rồi. Nhưng chỉ có thể nhìn thấy từ xa. Bây giờ được nhìn gần như vậy, trông anh ấy còn tuyệt hơn.
- Ừm! Cả người cứ như phát ra hào quang ấy. Không hổ danh là bạch nguyệt quang trong lòng mọi thiếu nữ.
- Nhưng mà sao anh ấy lại đến đây một mình nhỉ? Hay là đang đợi ai đó?
- Là bạn gái chăng?
- Nếu anh ấy thực sự chờ bạn gái thì mình sẽ đau lòng đến chết mất.
Hàn Cảnh Thiên trông khá thản nhiên trước những ánh mắt lẫn bàn tán xung quanh. Dường như đối với anh, đây là chuyện thường ngày, không có gì đáng ngạc nhiên. Nhân viên đem đồ uống mà anh gọi ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Cô nhân viên nhìn Hàn Cảnh Thiên, không giấu nổi niềm phấn khích, cố kiềm giọng, nói:
- Capuchino của quý khách đây ạ!
Hàn Cảnh Thiên nhìn cô nhân viên, mỉm cười, nói:
- Cảm ơn cô! Nhưng mà tôi có thể hỏi cô chuyện này được không?
- Chuyện gì ạ?
- Ở đây chẳng phải có một nhân viên tên là Doãn Y Nhi sao? Sao hôm nay tôi lại không thấy cô ấy?
- À! Hôm nay không phải ca làm việc của chị Y Nhi. Chị ấy chỉ làm vào cuối tuần vì còn phải đi học.
“Hoá ra cô ấy vẫn còn đi học. Vậy chắc là mấy trường đại học gần đây thôi nhỉ?”
Hàn Cảnh Thiên thầm nghĩ. Sau đó, lại tiếp tục hỏi cô nhân viên:
- Vậy cô ấy học ở trường nào vậy?
- Chị ấy học ở Mộng Hoa. Nhưng sao anh lại hỏi vậy? Chẳng phải anh biết chị ấy sao?
Cô nhân viên ngạc nhiên khi nghe Hàn Cảnh Thiên hỏi. Hàn Cảnh Thiên chỉ mỉm cười cảm ơn cô nhân viên:
- Cảm ơn cô vì đã nói cho tôi biết nhé!
- À vâng! Không có gì ạ!
Rồi cô nhân viên quay lại làm việc. Hàn Cảnh Thiên thì ngay sau đó lấy điện thoại và gọi cho Phương Di:
- Tiểu tổ tông! Hôm nay anh đến đón em tan học nhé!
Đầu dây bên kia, Phương Di ngơ ngác không hiểu chuyện gì:
-Hả????
...****************...
Hàn Cảnh Thiên đỗ xe trước cổng Đại học Nghệ thuật Mộng Hoa. Anh đứng dựa vào cửa xe, mắt nhìn thẳng về phía dòng người đang đổ ra từ các dãy phòng học. Hàn Cảnh Thiên nghiêm túc nhìn rõ từng khuôn mặt như sợ bản thân sẽ bỏ lỡ người anh đang tìm kiếm. Trời không phụ lòng người, cuối cùng, Hàn Cảnh Thiên cũng đã tìm thấy Doãn Y Nhi trong dòng người đông đúc.
Doãn Y Nhi vừa đi vừa dán mắt vào điện thoại. Cô đang mãi tìm kiếm tài liệu cho bài kiểm tra sắp tới. Chính vì vậy, một Hàn Cảnh Thiên đang thu hút tất cả sinh viên từ nam đến nữ không tồn tại trước mặt cô. Đến khi cô gần lướt qua Hàn Cảnh Thiên, anh vội lên tiếng:
- Trùng hợp quá! Lại gặp nhau rồi.
Doãn Y Nhi bây giờ mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Hàn Cảnh Thiên, Doãn Y Nhi ngạc nhiên đến đơ người. Cô không nghĩ lại có thể gặp lại Hàn Cảnh Thiên. Hàn Cảnh Thiên nhìn Doãn Y Nhi, ánh mắt hiện rõ ý cười:
- Sao vậy? Không phải là cô quên tôi rồi chứ?
Doãn Y Nhi đã định thần lại, liên tục xua tay, lắc đầu:
- Không có! Sao tôi có thể quên được!
Rồi như nhận ra bản thân nói hớ, Doãn Y Nhi vội chỉnh lại lời của mình:
- Ý tôi là…Tôi không ngốc đến mức chuyện mới đây mà đã quên đâu.
Hàn Cảnh Thiên nhìn thấy biểu cảm có phần lúng túng của Doãn Y Nhi liền bật cười:
- Vậy thì may quá! Cứ sợ cô đã quên tôi. Cô học ở đây hả?
- Đúng vậy? Tôi học ở khoa Âm nhạc.
- Vậy sao? Em gái tôi cũng học ở đây đấy! Con bé học ở khoa Diễn xuất.
Doãn Y Nhi ngạc nhiên:
- Anh có em gái sao?
- Ừm! Người mà cô gặp ở quán cà phê là em gái tôi, Hàn Phương Di.
“Hoá ra là em gái của anh ấy”
Doãn Y Nhi thần nghĩ, nụ cười không kiềm được xuất hiện trên môi cô.
- Tôi chưa có bạn gái đâu!
- Hả???
Doãn Y Nhi theo quán tính mà hỏi lại. Sau đó ngượng ngùng tránh ánh mắt của Hàn Cảnh Thiên. Hàn Cảnh Thiên cảm thấy mọi hành động và biểu cảm của Doãn Y Nhi đều vô cùng thú vị. Khuôn miệng luôn cười không ngừng trên gương mặt thanh tú của Hàn Cảnh Thiên.
- Nghe có vẻ thất lễ…nhưng tôi mượn tay cô một chút được chứ?
Doãn Y Nhi dù bất ngờ nhưng vẫn đưa tay về phía Hàn Cảnh Thiên. Hàn Cảnh Thiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Doãn Y Nhi, cẩn thận viết điều gì đó lên tay cô.
- Đây là tên của tôi!
Doãn Y Nhi nhìn vào lòng bàn tay của mình, trên đó có viết ba chữ “韓景天“.
- Cảnh trong phong cảnh. Thiên trong thiên không. Tên của tôi có nghĩa là phong cảnh trên bầu trời.
Hàn Cảnh Thiên giải thích. Doãn Y Nhi nhìn Hàn Cảnh Thiên rồi lại nhìn lên bầu trời. Bầu trời hôm nay rất đẹp.