“Ái tình” là bản piano đầu tiên mà Doãn Y Nhi được nghe. Cô đã luyện tập bản nhạc này kể từ khi bắt đầu học piano. Vậy nên, sự thoăn thoắt trên từng phím đàn kia không có gì quá bất ngờ đối với Doãn Y Nhi.
Nhưng Nguỵ Quân Châu thì khác. Anh nhìn Doãn Y Nhi đầy vẻ ngạc nhiên và có phần tò mò về cô gái trên sân khấu. “Ái tình” mà anh biết là một bản nhạc nói về sự kiêu ngạo của một cô gái khi cô có thể dễ dàng chiếm được trái tim của một chàng trai. Cô gái đó xem tình yêu ấy là điều hiển nhiên và dường như không coi trọng thứ tình cảm mà mình được trao.
Nhưng “Ái tình” mà Doãn Y Nhi thể hiện lại vô cùng khác. Từng giai điệu vang lên thể hiện niềm hạnh phúc của một cô gái khi nhận được tình yêu. Cô ấy trân trọng, nâng niu và biết ơn tình yêu ấy.
Hoá ra, cùng một bản nhạc, nhưng cách thể hiện khác nhau sẽ cho ra giai điệu khác nhau, ý nghĩa khác nhau.
Doãn Y Nhi kết thúc phần trình diễn trong sự phấn khích cùng tiếng vỗ tay. MC hào hứng nói:
- Nào…nào…nào! Chỉ cần nhìn thôi tôi cũng có thể cảm nhận được sự nóng lòng mong được sở hữu vật phẩm đầu tiên này. Vậy không để các vị khách quý của chúng ta phải đợi lâu, thời gian ra giá cho vật phẩm đầu tiên chính thức bắt đầu. Và giá khởi điểm mà chúng tôi đưa ra chính là 10 vạn tệ cho vật phẩm đầu tiên này.
MC gõ búa ngay khi dứt lời. Rất nhanh sau đó, có một người đã giơ bảng lên:
- Tôi trả 20 vạn tệ!
Đó là vị khách số 13. Hắn mặc trên người bộ vest xám, da trắng và có phần gầy gò. Dáng người không cao nếu không muốn gọi là thấp bé so với chiều cao trung bình của nam giới. Hắn nở một nụ cười gian manh, ánh mắt biểu lộ sự thỏa mãn.
Doãn Y Nhi có chút bàng hoàng lẫn sợ hãi khi nhìn thấy vị khách số 13: “Hạ Cường? Sao hắn lại ở đây?”
Dường như Doãn Y Nhi quen biết vị khách này.
MC lên tiếng:
- Chúng ta đã có mức giá thứ hai là 20 vạn tệ. Có vị nào trả giá cao hơn không ạ?
Doãn Y Nhi bắt đầu lo lắng, chiếc lồng kính to lớn cũng trở nên ngột ngạt từ lúc nào. Doãn Y Nhi gần như chẳng thể giữ được sự điềm tĩnh: “Ai cũng được…bất kì người nào…dù là có bị bán cho ai đi nữa…làm ơn đừng là Hạ Cường…mình không muốn lại rơi vào tay hắn…”
Doãn Y Nhi gần như sụp đổ khi nghĩ đến việc mình bị bán cho Hạ Cường. Nhưng đột nhiên có một giọng nói vang lên kéo Doãn Ý Nhi lên khỏi vực sâu:
- 50 vạn tệ!
Là Nguỵ Quân Châu với số bảng 01. Tống Mặc Khê nhìn Nguỵ Quân Châu với ánh mắt kinh ngạc: “Sao Nguỵ tổng lại tham gia vào cuộc đấu giá? Ngài ấy có kế hoạch gì khác nữa sao?”
Lúc này, MC không giấu nổi sự cảm thán:
- Quả nhiên là Nguỵ tổng! Hào phóng như lời đồn. Nhưng tôi tin chắc rằng con số không chỉ dừng lại ở mức 50 vạn…
Doãn Y Nhi nhìn về phía người đàn ông vừa trao cho cô niềm hy vọng. Ngụy Quân Châu vẫn trong dáng vẻ đạo mạo, thần sắc lạnh lùng khiến ai cũng khó lòng đoán được tâm ý.
- Khuôn mặt đó…mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?
Doãn Y Nhi dán mắt vào Nguỵ Quân Châu, cố lục hết trí nhớ của bản thân nhưng vẫn không thể nhớ được đã gặp khuôn mặt ấy ở đâu. Dù rằng, tâm thức của Doãn Y Nhi luôn cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc.
MC lại tiếp tục lên tiếng:
- Tôi xin chốt lại lần hai với con số 50 vạn! Còn ai đưa ra giá cao hơn không ạ?
Phía dưới có chút im lặng, Doãn Y Nhi thầm cầu nguyện: “Làm ơn dừng lại ở đây đi…làm ơn…”
- 60 vạn tệ!
Hạ Cường tiếp tục ra giá. Doãn Y Nhi lại một lần nữa sụp đổ, đưa ánh mắt căm phẫn về phía hắn ta. Hạ Cường nhìn Doãn Y Nhi, cười một cách đắc ý: “Doãn Y Nhi! Cô sẽ không thể nào thoát khỏi tôi đâu…”
Doãn Y Nhi hoàn toàn sụp đổ, trong cô bây giờ tràn ngập nỗi sợ hãi. Doãn Y Nhi có thể cảm nhận được toàn thân mình đang run rẩy. Rồi cô nhìn về phía Nguỵ Quân Châu. Dù không hiểu tại sao bản thân lại cầu cứu người đàn ông này, nhưng Doãn Y Nhi vẫn muốn nắm lấy sợi dây hy vọng mỏng manh này.
Ngụy Quân Châu mặt không biến sắc nhìn đôi vai gầy đang run lên vì sợ cùng ánh mắt đầy sự van xin của Doãn Y Nhi. Dù vậy, thâm tâm anh lại có chút dao động. Ngụy Quân Châu dùng ngón tay chậm rãi gõ lên thành ghế một cái…hai cái…ba cái…và cuối cùng quyết định giơ bảng:
- 100 vạn tệ!
Cả hội trường đều kinh ngạc nhìn về phía Nguỵ Quân Châu. Ngay cả Doãn Y Nhi cũng không thể tin vào điều mình nghe thấy. Hạ Cường tức giận đứng bật dậy, vứt bảng xuống đất rồi rời khỏi buổi đấu giá.
MC hào hứng tuyên bố:
- Vậy vật phẩm đầu tiên của chúng ta chính thức thuộc quyền sở hữu của ngài Nguỵ Quân Châu! Chúc mừng ngài!
Cả hội trường đồng loạt vỗ tay. Tống Mặc Khê bây giờ mới lên tiếng:
- Nguỵ tổng! Ngài đâu cần tốn thời gian cho một buổi đấu giá sẽ bị hủy bỏ. Sao ngài lại tham gia vào việc đấu giá làm gì ạ? Lại còn cố ý tranh giành cô gái đó.
Ngụy Quân Châu mắt vẫn nhìn lên sân khấu, lạnh lùng nói:
- Thư ký Tống! Tôi bắt buộc phải trả lời câu hỏi của cô sao?
- Sao ạ? Tôi không hiểu ý của ngài cho lắm.
Sau khi Doãn Y Nhi rời khỏi sân khấu, Nguỵ Quân Châu mới đưa mắt nhìn về phía Tống Mặc Khê:
- Xét về công việc, cô không đủ quyền hạn. Nếu là chuyện riêng tư, cô lại càng không có quyền. Vậy mà cô vẫn hỏi một cách thản nhiên như vậy sao?
Tống Mặc Khê lúc này mới biết bản thân đã tọc mạch chuyện không nên liền cúi đầu nhận lỗi:
- Xin lỗi Nguỵ tổng! Tôi hoàn toàn không có ý tọc mạch chuyện riêng tư của ngài. Tôi chỉ nghĩ rằng là kế hoạch ngài muốn thêm vào nên mới buộc miệng hỏi. Xin lỗi đã khiến ngài cảm thấy không thoải mái.
Ngụy Quân Châu dường như chẳng quan tâm đến lời xin lỗi của Tống Mặc Khê, anh đáp lại một cách hờ hững:
- Ừm! Lần sau cô chú ý là được.
- Vâng ạ!
Tống Mặc Khê cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu khi Ngụy Quân Châu nói rằng việc anh mua Doãn Y Nhi là chuyện riêng tư. Tống Mặc Khê nhìn lên sân khấu, chiếc piano màu trắng vẫn còn ở vị trí cũ, cảm giác ghen tỵ chợt trào dâng trong cô.
...****************...
Doãn Y Nhi được đưa trở lại vào trong. Có một người luôn đi theo giám sát cô.
- Tiếp theo…tôi sẽ phải làm gì?
Doãn Y Nhi hỏi người theo sát cô.
- Một lát nữa sẽ có người của Ngụy tổng đến và đưa cô đi. Lúc đó, cô sẽ biết mình phải làm gì.
Doãn Y Nhi nghe vậy lại càng thấp thỏm: “Không được rồi! Mình phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi có người đến đưa mình đi.”
Nghĩ vậy, Doãn Y Nhi liền kiếm cớ:
- Tôi có thứ cần lấy trong giỏ đồ. Nó được đặt ở phòng thay đồ. Tôi có thể vào lấy được không?
Người giám sát suy nghĩ giây lát rồi gật đầu đồng ý:
- Cô phải nhanh chân lên đấy!
Doãn Y Nhi vui mừng:
- Vâng! Tôi sẽ nhanh quay lại.
Rồi Doãn Y Nhi bước về phía phòng thay đồ, nhưng khi đi ngang qua cửa chính, cô nhẹ nhàng tháo giày ra, cầm chặt đôi giày trên tay rồi dùng hết sức lao nhanh ra ngoài.