Doãn Y Nhi nằm trên chiếc giường êm ái, nhìn căn phòng rộng lớn, trong lòng cảm thấy có chút không chân thật. Cô thật sự đã thoát được khỏi Hạ gia rồi sao? Nhưng trở thành người của Ngụy gia liệu có đúng đắn? Doãn Y Nhi cứ mãi trằn chọc, suy nghĩ không thôi. Liệu đây có phải là giấc mơ? Và sáng mai khi thức giấc, cô vẫn sẽ ở nơi ngập ánh sáng rực rỡ này hay phải ở trong căn phòng u ám với chiếc giường có sẵn một sợi xích…?
...****************...
Hot seach “Gió đêm tỏ tình sau 10 năm dừng hoạt động của Ngụy Quân Châu” chỉ sau một đêm leo thẳng top một Weibo, bạo đỏ cả Bảng chung lẫn Bảng giải trí…
- Thanh xuân của tuiii!!! Cứ ngỡ sẽ không còn được thấy hình ảnh anh ấy bên chiếc piano nữa chứ…T.T
- Tui sống đến ngày hôm nay là chờ khoảnh khắc này đó. Giờ có chết cũng mãn nguyện mà…
- Muốn chết chìm trong sự lãng mạn này…Sao mà anh ấy qua bao năm vẫn hoàn hảo như vậy nhỉ?
- Đọc comment của lầu trên làm tui tò mò quá nên phải đi tìm lại mấy vid cũ đây:v
- Vì em mà chơi lại piano sao? Mẹ nó tui gato đến chết mất T.T
- Có mình tui tò mò về nữ chính hả????
- Không phải mình thớt đâu! Rất rất nhiều người tò mò luôn ấy:3
- Tui quay lại rồi đây! Mẹ ơi mấy cái vid hồi xưa ngập tràn hơi thở thanh xuân bao nhiêu thì cái vid hiện tại lại ôn nhu, thâm tình bấy nhiêu…Hu Hu! Giờ tui gia nhập fanclub của ảnh thì có muộn quá không????
- Không có muộn đâu! Nhiều người cũng đang lọt hố ảnh lắm kkkk:v
- Ủa có ai tìm được thông tin nữ chính chưa???
- Lầu trên mới ngủ dậy hả? @@ Người ta tràn qua nhà nữ chính từ đời nào rồi:3
- …
...****************...
Doãn Y Nhi thức dậy bởi tiếng chim rả rích ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên sau khi vào đại học, Doãn Y Nhi có thể ngủ một giấc bình yên và thức dậy bởi tiếng động tự nhiên chứ không phải tiếng chuông báo thức. Doãn Y Nhi vẫn còn ngáp ngủ, từ từ ngồi dậy rồi bắt đầu nhìn quanh căn phòng.
- Thật may vì không phải là giấc mơ…
Bên ngoài có tiếng gõ cửa cùng một giọng nói vọng vào:
- Tiểu thư Y Nhi! Cô thức dậy chưa ạ?
Doãn Y Nhi nhìn ra cửa, đáp:
- Ai vậy ạ?
- Tôi là Tiểu Ninh! Từ nay sẽ phụ trách chăm sóc cho tiểu thư.
Doãn Y Nhi vội bước xuống giường:
- Cô vào đi!
Cánh cửa từ từ mở ra, một cô gái trông khá trẻ bước vào. Trên người mặc bộ đồng phục trắng đen, cử chỉ chuyên nghiệp, nở một nụ cười tươi:
- Tiểu thư Y Nhi, chào buổi sáng!
Thật ra Doãn Y Nhi không quá bất ngờ trước việc bản thân có người hầu riêng. Lúc còn ở nhà họ Hạ, cô cũng từng có một người hầu riêng. Điều khiến cô ngạc nhiên chính là đãi ngộ chu đáo này của Ngụy Quân Châu. Doãn Y Nhi đã luôn để bản thân trong tâm thế sẽ hầu hạ Ngụy Quân Châu. Bởi suy cho cùng, cô cũng chỉ là một “đồ vật” được bày bán ở phiên đấu giá đêm đó.
- Tiểu thư dậy rồi thì hãy chuẩn bị đi ạ! Thiếu gia đang chờ tiểu thư cùng dùng điểm tâm bên dưới ạ!
- Hả???
Doãn Y Nhi ngạc nhiên, sau đó thì bắt đầu cuốn cuồng chuẩn bị.
- Tiểu thư có cần tôi giúp gì không ạ?
Tiểu Ninh thấy Doãn Y Nhi cứ lấn qua lấn quấn, vội hỏi để xem có giúp gì được không.
- Không cần đâu! Tôi tự làm được mà...
Nói rồi Doãn Y Nhi lại quay cuồng trong mớ lúng túng của bản thân. Phải mất hơn 30 phút, Doãn Y Nhi mới cảm thấy hài lòng với diện mạo của mình trước gương. Sau đó, quay qua Tiểu Ninh vẫn im lặng đứng chờ cô, mỉm cười nói:
- Cô dẫn đường cho tôi được chứ?
- Vâng! Dĩ nhiên rồi ạ!
Doãn Y Nhi theo chân Tiểu Ninh đi đến phòng ăn. Phòng ăn rộng lớn và xa hoa đúng như dự đoán của Doãn Y Nhi. Ngụy Quân Châu ngồi ở giữa chiếc bàn dài, an tĩnh đọc báo, lâu lâu lại nhắm nháp chút cà phê trong chiếc tách bằng sứ trắng được chạm khắc những hoa văn tinh xảo. Ngụy Quân Châu điềm đạm và trông cực thu hút.
Doãn Y Nhi từ tốn đi đến, chào hỏi:
- Ngụy tổng, chào buổi sáng! Đêm qua anh ngủ ngon chứ?
“Thật là! Sao tự nhiên lại hỏi có ngủ ngon không? Cũng không phải là yêu đương thật...”
Doãn Y Nhi bỗng thấy hối hận vì câu chào hỏi của mình. Khuôn mặt ửng đỏ vì sự ngượng ngùng của cô hiện lên rõ qua ánh nắng xuyên từ khung cửa sổ. Ngụy Quân Châu đặt tờ báo xuống bàn, mỉm cười, giọng điệu có chút chọc ghẹo:
- Ừm! Dĩ nhiên là tôi phải ngủ ngon rồi. Bạn gái đã chúc thì sao tôi dám trằn chọc không ngủ cho được!
Doãn Y Nhi càng thêm ngượng ngùng khi bị Ngụy Quân Châu trêu. Cô có thể cảm nhận được hai bầu má đang ửng đỏ đến mức nóng ran của mình. Doãn Y Nhi vội ngồi xuống bàn, chuyển chủ đề:
- Nhiều món hấp dẫn như vậy, tôi phải ăn thật ngon mới được!
Doãn Y Nhi bắt đầu dùng điểm tâm. Ngụy Quân Châu im lặng nhìn Doãn Y Nhi ăn một cách ngon lành, khoé miệng liền khẽ cười. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, Ngụy Quân Châu liền lên tiếng:
- Điện thoại của em, Hạ Cường vẫn đang giữ sao?
Doãn Y Nhi gật đầu:
- Đúng vậy! Nhưng mà có chuyện gì sao?
Ngụy Quân Châu ra hiệu cho Tiểu Ninh. Tiểu Ninh hiểu ý, nhanh chóng đưa cho Doãn Y Nhi một chiếc điện thoại mới. Doãn Y Nhi cầm lấy nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
- Em vào weibo của mình đi! Rồi em sẽ hiểu là chuyện gì?
Doãn Y Nhi có chút ngơ ngác, nhưng vẫn làm theo lời Ngụy Quân Châu. Cô bấm vào weibo, đăng nhập vào tài khoản của mình. Vừa mới đăng nhập xong, Doãn Y Nhi đã bị khủng bố bởi tiếng chuông thông báo của weibo.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy???”
- Có lẽ sẽ hơi bất tiện nhưng việc nhiều người biết đến mối quan hệ của chúng ta cũng sẽ phần nào khiến Hạ Cường từ bỏ việc cưỡng chế em.
Ngụy Quân Châu giải thích.
- Vậy...anh đã mua mấy cái hot search này hả?
Ngụy Quân Châu cười lớn:
- Em nghĩ như vậy sao? Đúng là tôi có thể mua bao nhiêu hot search tuỳ ý nhưng mà...nó đâu cần thiết...Tôi là Ngụy Quân Châu mà!
Doãn Y Nhi vẫn không hiểu ý của Ngụy Quân Châu, ánh mắt ngơ ngác trông khá buồn cười. Ngụy Quân Châu không nhịn được, lại cười lớn.
Doãn Y Nhi bĩu môi, tỏ ý không hài lòng:
- Gì vậy? Phải nói rõ thì người ta mới biết được chứ!
Ngụy Quân Châu cười một cách thần bí:
- Chúng ta có nhiều thời gian để tìm hiểu mà. Em không cần phải vội.
Rồi anh đứng lên:
- Em cứ tiếp tục bữa ăn đi! Tôi có chuyện cần phải giải quyết. Không ăn cùng em được.
- Nhưng anh vẫn chưa ăn gì mà.
- Em lo cho tôi hả?
Ngụy Quân Châu vẫn không ngừng chọc ghẹo Doãn Y Nhi. Doãn Y Nhi xấu hổ, vội tránh ánh mắt Ngụy Quân Châu:
- Không có! Thuận tiện nên hỏi thôi.
Ngụy Quân Châu bật cười:
- Tôi sẽ về sớm thôi.
Nói rồi Ngụy Quân Châu rời đi. Doãn Y Nhi lén nhìn theo bóng lưng của Ngụy Quân Châu, trong lòng chợt sinh sôi những cảm giác kì lạ.
...****************...
Ngụy Quân Châu đang ở trong một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố. Anh ngồi ở trên ghế, lạnh lùng nhìn cô gái đang run rẩy quỳ dưới nền đất. Ngụy Quân Châu nói một cách đầy châm biếm:
- Cô lừa bán bạn mình với giá 100 vạn tệ rồi sống nhàn hạ trong căn nhà to lớn này...Việc phản bội bạn bè...Xem bộ cũng đáng nhỉ?
Uông Tiểu Mẫn nhìn Ngụy Quân Châu với ánh mắt đầy sợ hãi, cả người run lên như một con vật nhỏ nhìn thấy một con thú lớn...