Hạ Cường định chen vào đám đông để kéo Doãn Y Nhi trở về nhưng đã bị quản gia Trần ngăn lại:
- Thiếu gia! Tôi nghĩ là cậu nên rời khỏi đây thôi.
- Tôi sẽ rời đi cùng Tiểu Ý.
Hạ Cường dần mất đi kiểm soát, ánh mắt đã hằn lên những tia máu nhìn Doãn Y Nhi đầy giận dữ. Quản gia Trần nhíu mày, lo lắng:
- Chúng ta không thể thắng nổi Ngụy tổng đâu. Cậu cần phải rời khỏi đây ngay lập tức trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Hạ Cường dường như chẳng để lọt tai những lời quản gia Trần nói. Anh vẫn kiên quyết tiến về phía Doãn Y Nhi. Quản gia Trần cũng không chịu thua, nhanh chóng ngăn anh lại. Dường như đây là chuyện quá quen thuộc đối với ông. Quản gia Trần không còn cách nào khác, đành phải đưa ra biện pháp cuối cùng:
- Thiếu gia! Phu nhân sắp trở về rồi! Nếu cậu lại gây chuyện, tôi cũng không cách nào cứu cậu được đâu.
Nghe nhắc đến “phu nhân”, Hạ Cường đột nhiên trở nên sợ hãi, đôi chân run rẩy lùi xa đám đông. Quản gia Trần biết rằng mình đã kiểm soát được Hạ Cường, vội nhanh chóng đưa anh rời khỏi bữa tiệc.
......................
Kiều Khả Ny đứng ở tầng trên nhìn xuống, đôi bàn tay nắm chặt lấy lan can, cười khẩy:
- Hừm! Ngụy Quân Châu được lắm! Cậu dám bày mấy trò yêu đương ngay trong chính bữa tiệc của tôi sao? Cứ chờ xem đi! Xem tôi sẽ khiến cậu trông thảm hại ra sao…
Kiều Khả Ny quay người rời đi. Nhưng đi được vài bước, cô đột nhiên dừng lại. Kiều Khả Ny nhìn Doãn Y Nhi bên dưới, lẩm bẩm:
- Y Nhi sao? Mình ghét cái tên đó!
Kiều Khả Ny dường như đang nhớ đến ai đó cùng tên với Doãn Y Nhi, ánh mắt hiện rõ sự ghét bỏ, khinh thường.
......................
Hàn Cảnh Thiên vẫn lặng lẽ đứng ở một góc của bữa tiệc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Doãn Y Nhi đang mỉm cười hạnh phúc bên Ngụy Quân Châu. Phương Di lo lắng, hỏi:
- Hàn Cảnh Thiên! Anh vẫn ổn chứ?
Hàn Cảnh Thiên cười nhạt:
- Hừ! Vậy nên anh đã bảo em là không thích đến bữa tiệc rồi mà.
Nói rồi Hàn Cảnh Thiên quay người rời đi. Đôi mắt màu hổ phách luôn mang đến cảm giác dịu dàng ấm áp, bây giờ lại lạnh lẽo nguy hiểm. Như một con sói bị cướp mất con mồi, Hàn Cảnh Thiên khắp người đều tỏa ra sát khí chết người.
Phương Di vội chạy theo Hàn Cảnh Thiên:
- Hàn Cảnh Thiên! Chờ em với!
“Biết vậy mình đã không kéo Hàn Cảnh Thiên đi cùng! Giờ thì lớn chuyện rồi…”
......................
Ngụy Quân Châu nhìn thấy dáng vẻ không thoải mái của Doãn Y Nhi, liền nói:
- Tôi định sẽ mời em cùng khiêu vũ nhưng mà có lẽ không được rồi. Chúng ta rời khỏi đây thôi!
Doãn Y Nhi tròn mắt ngạc nhiên:
- Hả??? Có chuyện gì sao ạ?
Ngụy Quân Châu nhìn xuống đôi chân đang đi giày cao gót của Doãn Y Nhi, khẽ thở dài:
- Cũng không thể để em đi giày của tôi. Nên đành dùng cách này thôi...
Không để Doãn Y Nhi kịp hiểu ra vấn đề, Ngụy Quân Châu đã bế cô lên một cách nhẹ nhàng:
- Chân bị đau đến mức này mà sao em vẫn còn đi giày cao gót vậy? Chẳng phải tôi đã nói là em phải biết yêu thương bản thân mình sao?
Doãn Y Nhi ngạc nhiên đến đơ người nhưng bên trong lại bấm loạn liên hồi:
“Là giả! Là giả! Ngụy Quân Châu chỉ đang diễn để mọi người tin mối quan hệ yêu đương này là thật. Mày phải tỉnh táo lại, Doãn Y Nhi!”
Doãn Y Nhi tự nhủ với bản thân nhưng lại không thể ngăn trái tim đang loạn nhịp.
Ngụy Quân Châu rời khỏi bữa tiệc trước những ánh mắt tò mò vẫn đang xì xào bán tán chuyện của anh. Ra đến xe, Ngụy Quân Châu dìu Doãn Y Nhi ngồi vào xe, sau đó quay qua nói với Tống Mặc Khê:
- Thư ký Tống! Cô tự mình về được, đúng chứ?
Tống Mặc Khê ngơ ngác:
- Sao ạ?
- Tôi bảo là cô tự bắt xe về đi!
Nói xong, Ngụy Quân Châu lạnh lùng lên xe. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi. Tống Mặc Khê bị bỏ lại, trong lòng trào dâng nỗi căm phẫn.
“Dám bỏ rơi mình sao? Anh ta dám chơi đùa với mình như vậy à...?”
Tống Mặc Khê cứ đứng bất động bên đường, mặc cho khí trời về đêm đang dần trở nên se lạnh, thấm vào phần da thịt bị lộ bởi chiếc váy có phần hớ hênh.
Phía xa, Kiều Khả Ny đã trông thấy tất cả. Cô nhìn Tống Mặc Khê, nở một nụ cười gian xảo:
- Giết người mà tay không nhuốm máu...Cách này có vẻ thú vị đây...
...****************...
Chiếc xe chạy thẳng vào dinh thự rộng lớn của nhà họ Ngụy. Ngụy Quân Châu xuống xe, sau đó đưa tay ra đỡ Doãn Y Nhi:
- Em tự đi được chứ?
“Nếu mình bảo không thì anh ấy lại bế mình như lúc nãy sao? Như vậy sẽ xấu hổ lắm!”
Doãn Y Nhi vội gật đầu, biểu cảm trông có chút buồn cười khiến Ngụy Quân Châu cũng không kìm nổi mà bật cười.
- Được rồi! Tôi đỡ em xuống. Từ từ thôi, không cần phải vội...
Ngụy Quân Châu cẩn thận đỡ Doãn Y Nhi bước xuống. Doãn Y Nhi vừa bước xuống xe đã bị doạ cho sợ. Trước mặt cô là một dãy người hầu cả nam lẫn nữ, trên người mặc đồng phục trắng đen tươm tất, xếp thành hai hàng dài, cúi đầu cung kính, đồng thanh:
- Chào mừng thiếu gia trở về!
Doãn Y Nhi không khỏi tò mò hỏi nhỏ Ngụy Quân Châu:
- Bộ lâu rồi anh không về nhà hả?
- Không có! Ngày nào cũng phải về.
- Vậy ngày nào họ cũng phải chào anh như vậy hả?
- Ừm!
Ngụy Quân Châu đáp một cách thản nhiên. Doãn Y Nhi chỉ biết cảm thán:
- Cũng quá phô trương rồi!
Ngụy Quân Châu cúi người, nói nhỏ vào tai Doãn Y Nhi:
- Sao vậy? Dọa em sợ rồi hả?
Doãn Y Nhi giật mình, đưa tay lên che tai:
- Không có!
Ngụy Quân Châu bật cười:
- Chúng ta vào thôi!
Dinh thự bên ngoài đã khiến người khác cảm thấy hoành tráng đến choáng ngợp. Vậy mà bước vào trong lại càng làm người ta tròn mắt ngạc nhiên hơn. Sự lung linh đến mức siêu thực của dinh thự khiến Doãn Y Nhi ngỡ rằng bản thân đang lạc vào một xứ sở thần tiên nào đó. So với Hạ gia thì đây đúng là một đẳng cấp khác. . Chuyê𝙣 tra𝙣g đọc truyệ𝙣 ﹎ TRÙ𝙈TR𝑈𝗬Ệ N.𝒗𝙣 ﹎
Có một người phụ nữ trung niên dáng vẻ nghiêm nghị bước đến, cúi nhẹ đầu:
- Thiếu gia về rồi! Những gì thiếu gia căn dặn tôi đã cho người sắp xếp xong xuôi rồi ạ!
- Ừm! Cảm ơn quản gia Ân!
Hoá ra là quản gia của nhà họ Ngụy. Trông thần thái đúng là không đùa được. Doãn Y Nhi vẫn chưa thích ứng được với nơi mới mẻ này, từ lúc bước vào cho đến giờ đều bẽn lẽn nấp sau Ngụy Quân Châu. Ngụy Quân Châu nhìn Doãn Y Nhi nấp sau mình như một chú mèo nhỏ liền khẽ cười.
- Chắc em cũng mệt rồi. Tôi đưa em về phòng nhé!
Doãn Y Nhi khẽ gật đầu, sau đó theo bước Ngụy Quân Châu.
Ngụy Quân Châu đưa cô vào một căn phòng rộng lớn được bày trí có phần đơn giản.
- Tôi không biết sở thích của em nên không dám bày biện tuỳ tiện. Nếu em thích gì, cứ nói với quản gia Ân. Bà ấy sẽ cho người làm.
Doãn Y Nhi cảm thấy mọi thứ thật không chân thực. Cô cũng chỉ là một người được Ngụy Quân Châu bỏ tiền ra mua, bây giờ lại còn đang nhận sự giúp đỡ của anh nhưng lại được đối đãi một cách cẩn trọng như vậy. Liệu cô có xứng đáng được nhận nó không?
Ngụy Quân Châu thấy Doãn Y Nhi đột nhiên im lặng, liền hỏi:
- Sao vậy? Có gì khiến em không thoải mái hả?
Doãn Y Nhi giật mình:
- À! Không! Không có gì!
Ngụy Quân Châu đỡ Doãn Y Nhi ngồi xuống giường, còn anh thì cúi xuống, tháo giày cao gót của cô ra, xem xét vết thương trên cổ chân.
- Em không dùng thuốc mà tôi đưa sao?
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Vết thương có vẻ nghiêm trọng hơn.
Nghe Ngụy Quân Châu nói, Doãn Y Nhi giật mình rụt chân lại, ánh mắt có vẻ sợ sệt.
- Cậu ta vẫn tiếp tục hành hạ em sao?
Doãn Y Nhi im lặng, tránh ánh mắt của Ngụy Quân Châu. Ngụy Quân Châu đứng lên, đưa tay áp vào má Doãn Y Nhi, nhẹ nhàng an ủi cô:
- Không sao rồi! Từ giờ sẽ không ai dám làm em tổn thương nữa...
Doãn Y Nhi ngẩng đầu nhìn Ngụy Quân Châu, ánh mắt ôn nhu đầy cưng chiều đấy làm xoa dịu nỗi sợ hãi trong cô.
- Cảm ơn anh!
Ngụy Quân Châu khẽ mỉm cười:
- Có chuyện này tôi vẫn chưa nói với em.
Doãn Y Nhi ngạc nhiên:
- Hửm? Là chuyện gì?
- Tôi quên nói với em rằng...Chào mừng em đến với Ngụy gia, Y Nhi!
Hôm nay, không biết bao nhiêu lần, trái tim của Doãn Y Nhi đã loạn nhịp vì người con trai đang đứng trước mặt cô.