Cô cắn môi, nửa ngày không thốt lên nổi một câu. Mãi sau mới nghe được một giọng nói lí nhí vô cùng thê lương: "Tôi…xin lỗi…Tôi sẽ đền cho anh…" "Ồ, vậy cô đền nhanh nhanh giúp tôi nhé. Haizz, có mỗi ba chiếc xe mà giờ bị cô phá mất một chiếc rồi." – Anh cố ý chọc cho cô tức. Gì á??? Mỗi 3 chiếc xe??? Thằng nhãi này!!! " Xấc xược với cấp trên, trừ một tuần lương". "Làm loạn trong phòng giám đốc, trừ tiếp một tuần lương"
An Hạ cô không nghĩ số mình lại xúi quẩy như vậy, không những chậm bản thảo, bị tổng biên tập ép tự mình đến gặp giám đốc trình bày, đến đi đường cũng đụng xe, rồi làm rơi mất thẻ nhân viên. Chưa nói việc tên giám đốc khó tính kia luôn mang mặt lạnh, kiêu ngạo đi, nhưng sao có thể trùng hợp là người cô đụng trúng trên đường được chứ? An Hạ trong lòng điên cuồng bất mãn, ông trời ơi, người cũng quá trêu đùa cô gái đáng thương như tôi rồi! Lương tháng của cô còn bị tên phúc hắc kia viện cớ trừ sạch, không phải cố tình chặn đường sống của người khác sao.
Hà Cẩm Dương không nghĩ trong công ty của mình còn có cô gái thú vị như vậy. Một chút kiên cường, một chút lạc quan, một chút giận dữ... tất cả cảm xúc của cô đều có thể khiến anh đều rất hứng thú, rất vui vẻ. Ngày ngày bắt nạt cô, giờ giờ khi dễ cô không biết từ lúc nào trở thành thú vui tao nhã của anh. Có điều, muốn gặp cô chỉ để bắt nạt cô thôi sao? Xa cô một chút liền nhớ cô là vì không có người thích hợp để anh trêu đùa hay sao? Hình như không phải vậy đâu. Có lẽ là, đã thực sự động tâm với cô gái này mất rồi.
Bình luận truyện