Mộ Vân Hi không chọn nhà hàng cao cấp mà chỉ chọn bừa một quán ngẫu nhiên ở bên ngoài trường học.
“Tôi cũng không biết quán nào ăn ngon nên mới tùy ý chọn bừa một quán, hy vọng cậu sẽ không ghét bỏ.” Mộ Vân Hi lên tiếng xin lỗi.
Chung Thụy xua tay, có chút thẹn thùng: “Học...... Học tỷ, chị đừng quá khách sáo, nơi này cũng rất tuyệt rồi.” Cậu ta vốn định gọi học muội, nhưng nghĩ thấy người ta so với mình còn lớn hơn hẳn một năm, nên đã kịp thời sửa lời.
Mộ Vân Hi cười tủm tỉm, đưa thực đơn cho cậu ta: “Hàng năm tôi không ở trong nước, cũng không hiểu biết lắm với đồ ăn ở đây, để cậu gọi thì hơn.”
Chung Thụy nhận lấy, tai vẫn còn hơi đỏ đỏ, cậu ta đã từng tiếp xúc với không ít nữ sinh, nhưng người lớn lên xinh đẹp lại thích cười như Mộ Vân Hi, đối xử với người khác ôn nhu dịu dàng thì lại chưa bao giờ có, trong lúc nhất thời trái tim chàng thiếu niên đã rung động đến mức ngay cả nhìn thẳng cô cũng không dám.
Mộ Vân Hi chỉ nhìn đã biết cậu ta cảm thấy không được tự nhiên, ngay lập tức tìm đề tài, rất nhanh đã khiến cho Chung Thụy thả lỏng tinh thần.
Mộ Vân Hi rất biết nói chuyện phiếm, những chủ đề mà cô tìm kiếm sẽ không bao giờ khiến mọi người không bắt kịp. Chưa bao lâu sau, hai người đã trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, thậm chí Chung Thụy còn giới thiệu cho cô nghe không ít chuyện trong trường học.
Cậu ta là người của hội sinh viên, khoa Mỹ thuật và và khoa Thiết kế Thời trang học chung một số khóa học chính, nên cậu ta cũng quen biết một số sinh viên trong khoa Thiết kế Thời trang.
Mộ Vân Hi nhìn thoáng qua đối phương, tỏ vẻ vô ý lên tiếng: “Đúng rồi, cậu đã nói tôi không được dính dáng đến Khương Như Lâm, việc đó có gì đáng nói sao?”
Vẻ mặt của Chung Thụy hơi cứng lại, không mấy tự nhiên nhìn Mộ Vân Hi, không hiểu tại sao đột nhiên cô lại nhắc tới chuyện này.
Mộ Vân Hi ngượng ngùng cười cười, nhẹ giọng giải thích: “Tôi không hiểu mấy lời này của cậu lắm, chẳng qua bây giờ tôi ở chung ký túc xá với cô ta nên mới muốn hỏi một chút cho rõ ràng, cậu nhắc nhở tôi như vậy là bởi vì Khương Như Lâm rất khó ở chung sao?”
Chung Thụy rất không tự nhiên, kỳ thật mấy chuyện nói xấu sau lưng người khác thế này lại nằm ở một người đàn ông quả là khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Đặc biệt Mộ Vân Hi còn cố ý dò hỏi, nếu đổi lại là người khác, khẳng định cậu ta sẽ cho là đối phương đang trêu chọc mình, có điều giờ đây nhìn thấy bộ dáng hồn nhiên của Mộ Vân Hi, cậu ta lại cảm thấy có lẽ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Cậu ta gãi gãi đầu, nhìn lướt qua bốn phía, cũng không nhìn thấy có mấy người quen, vì vậy nghĩ ngợi một chút rồi mới hạ giọng nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là gia thế nhà Khương Như Lâm tương đối tốt nên có chút tính khí của đại tiểu thư, nói chung nếu chị không chọc tới cô ta thì sẽ không sao cả. Em vì nghĩ thấy hai người ở cùng một phòng ký túc nên mới có ý nhắc nhở, là em nhiều lời rồi.”
Bây giờ ngẫm lại, lẽ ra lúc ấy cậu ta không nên nói nhiều thêm một câu đó làm gì.
Mộ Vân Hi chớp mắt, vẻ mặt tò mò: “Hai người có mâu thuẫn?”
Chung Thụy ách một tiếng, mặt nóng lên vì xấu hổ: “Cũng không hẳn như vậy.”
Thật ra khi Khương Như Lâm ở trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt các nam nhân vẫn luôn giữ hình tượng của một mỹ nhân điềm đạm ngọt ngào. Gia thế tốt, ngoại hình ưa nhìn và khi nói chuyện là kiểu ỏn à ỏn ẻn, dễ thẹn thùng. Đàn ông mà, không thể nào có sức chống cự đối với một cô gái như vậy được, nên đương nhiên cũng sẽ tự nguyện chiều cô thêm vài phần.
Ngay cả Chung Thụy trước kia cũng đã từng coi Khương Như Lâm như một nữ thần.
Lúc trước Khương Như Lâm cũng là người của hội sinh viên, đương nhiên hai người đã tiếp xúc qua với nhau. Vào thời điểm diễn ra hội diễn Tết Nguyên Đán của học kỳ 1, Chung Thụy không cẩn thận đụng trúng Khương Như Lâm khiến một chiếc kẹp tóc của cô ta rơi xuống đất, vậy mà lại bị Khương Như Lâm chỉ thẳng vào mặt mắng chửi hết hơn mười phút với những câu từ vô cùng khó nghe.
Ấn tượng của Chung Thụy đối với cô ta bắt đầu thay đổi từ lúc ấy, sau lại quan sát thêm một thời gian nữa mới phát hiện Khương Như Lâm quả thật không hoàn mỹ như vẻ bề ngoài, thậm chí cậu ta còn tận mắt chứng kiến vài lần Khương Như Lâm bắt nạt bạn học, tự nhiên cũng nhìn rõ thêm vài phần về cách làm người của cô ta.
Lời nhắc nhở trước đó chỉ là một suy nghĩ bất chợt, thật sự sau khi nói xong cậu ta mới bắt đầu cảm thấy hối hận, vì dù nhân phẩm của Khương Như Lâm ra sao cũng không liên quan đến cậu ta. Vậy mà bản thân lại phàn nàn về một nữ sinh với bạn học mới, quả thực không khỏi có chút mất phong độ.
Nhận ra cậu ta không được thoải mái, Mộ Vân Hi không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, tùy tiện tìm một đề tài khác, dẫn dắt cậu ta nói lái sang chuyện khác, song thế nào mà cuối cùng vẫn vòng trở về chuyện trên người Khương Như Lâm.
Trong lúc lơ đãng, Chung Thụy đã theo Mộ Vân Hi nói một chút về chuyện của Khương Như Lâm.
Khóe miệng cô khẽ nhếch, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, ý tứ hàm xúc không rõ.
Ăn cơm xong, Mộ Vân Hi từ chối lời đề nghị đưa cô về ký túc xá của Chung Thụy, cười nói: “Hôm nay cảm ơn có Chung học đệ giúp đỡ, tôi đi trước đây.”
Chung Thụy vội vàng gật đầu, lỗ tai vẫn còn hơi đỏ: “Vâng, học tỷ, về sau có chuyện gì cần giúp đỡ cứ gọi điện cho em, em sẽ tới ngay.”
Mộ Vân Hi cười thành tiếng, xoay người trở về ký túc xá.
Hai người Cố Diệc Dao ăn cơm xong cũng đã trở lại, trên bàn cô cũng nhiều hơn một chồng sách.
Thấy Mộ Vân Hi, Cố Diệc Dao cười chào hỏi: “Vân Hi, sách giáo khoa của cậu tôi đã lấy về giúp rồi, phụ đạo viên nói nếu buổi chiều nếu cậu có thời gian thì đến chỗ cô ấy một chuyến, còn phải làm thêm chút thủ tục.”
“Ok, cảm ơn cậu, Dao Dao.” Mộ Vân Hi nói lời cảm ơn, sau đó xếp gọn từng quyển sách giáo khoa một, hỏi rõ ràng về vị trí văn phòng của phụ đạo viên rồi rời đi.
Thủ tục nhập học của cô đã làm xong từ sáng sớm, phụ đạo viên tìm cô chẳng qua chỉ là làm chút thủ tục đăng ký, nên rất nhanh cũng kết thúc rồi.
Buổi tối, Mộ Vân Hi theo Cố Diệc Dao và Cao Thiến Tuyết đi ăn cơm, cũng là một quán ăn nhỏ gần đó, không tốn nhiều tiền nhưng lại ăn rất ngon, Mộ Vân Hi đặc biệt thích món cá chua ngọt ở đây vì món này mang hương vị của ông nội trong ký ức của cô.
“Vân Hi, thì ra cậu thích ăn ngọt hả.” Cố Diệc Dao thấy cô thích món cá chua ngọt này, mỉm cười lên tiếng.
Mộ Vân Hi cười, thật ra cô cũng không thích ăn đồ ngọt cho lắm, vị ngọt quá sẽ khiến dây thần kinh của cô tê liệt và làm cô quên mất những đau khổ của cuộc sống này.
“Ông nội của tôi nấu món này ngon nhất, nên khi còn nhỏ, ông thường xuyên làm cho tôi ăn.”
Mộ Thiên Thành là chủ tịch tập đoàn Vũ Vi, ngày thường sự vụ rất bận, nhưng lại vô cùng yêu thương đứa cháu gái duy nhất, dường như tới mức ông đáp ứng tất cả các yêu cầu của cô, chỉ cần Mộ Vân Hi nói muốn ăn, Mộ Thiên Thành mặc dù bận rộn đến thế nào cũng vẫn xuống bếp nấu cho cô ăn.
Cho nên, người mà Mộ Vân Hi yêu nhất ngoài mẹ chính là ông nội, thậm chí còn thân thiết với ông nội hơn nhiều.
Cố Diệc Dao nghe vậy, thuận miệng hỏi: “Vậy bây giờ ông nội cậu không làm cho cậu ăn nữa sao?”
Nụ cười trên gương mặt Mộ Vân Hi nhạt đi hai phần, nơi đáy mắt nhiều thêm một tia bi thương: “Ông nội của tôi đã qua đời từ mười năm trước rồi.”
Cố Diệc Dao sững người, không ngờ tới lại đụng tới chuyện buồn của cô, nét mặt vô cùng xấu hổ.
Cao Thiến Tuyết gắp một đũa rau xanh vào bát cô ấy, mặt không chút cảm xúc nói: “Ăn cơm cũng không ngăn nổi miệng của cậu.” Nói xong, lại nhìn về phía Mộ Vân Hi: “Đầu óc cậu ta thiếu vài nếp nhăn ấy mà, đừng để ý lời cậu ta nói.”
Cố Diệc Dao trừng mắt: “Đầu óc cậu mới thiếu nếp nhăn ấy.”
Đáp lại cô chỉ có sườn mặt không cảm xúc của Cao Thiến Tuyết.
Nỗi bi thương của Mộ Vân Hi vừa mới dâng lên đã ngay lập tức biến mất không chút dấu vết, phụt một tiếng bật cười.
Cố Diệc Dao chớp chớp mắt, cũng cười theo cô.
Đêm đến không thấy Khương Như Lâm trở về, chắc là đã ở cùng với chàng trai hồi sáng nên ba người rất ăn ý đều không thèm quan tâm. Cô ta không có ở đây, các cô ở chung ngược lại còn thoải mái hơn nhiều.
Mộ Vân Hi nhân cơ hội này biết được không ít chuyện về Khương Như Lâm từ miệng Cố Diệc Dao và Cao Thiến Tuyết.
“Này, Vân Hi, sao tôi lại phát hiện ra cậu rất có hứng thú với chuyện của Khương Như Lâm vậy nhỉ, cậu có quen cô ta từ trước hả?” Cố Diệc Dao thuận miệng hỏi.