Đêm, yên tĩnh không một tiếng động, trên bầu trời, vầng trăng khuyết đã bị mây che khuất hơn phân nửa, chỉ lộ ra một góc, Vân Thành đã bước vào những ngày hè đổ lửa, mặc dù đã về đêm, nhưng vẫn còn oi bức vô cùng.
Trong một trang viên tư nhân gần ngoại ô Vân Thành.
Mộ Vân Hi tắm rửa xong, trốn ở trong phòng để làm bài tập, năm nay cô mười hai tuổi, học ở trường tư lập tốt nhất Vân Thành —— trung học Vân Thành.
Bỗng nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng đồ vật đổ vỡ, còn có tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ, tay cầm bút của cô bỗng dưng run lên, sau đó lập tức buông bút, chạy ngay xuống lâu mà không chút nghĩ ngợi.
Trong phòng khách, một người phụ nữ mặc đồ ngủ đang ngồi trên mặt đất, trong tay cầm một chai rượu, trên mặt đất là vài chai đã không còn chút rượu nào, mà ở cách đó không xa là đống thủy tinh vỡ vụn.
Đó là chai rượu vừa bị bà đập vỡ, rượu chưa uống hết đã tràn ra đầy đất, đặc biệt dễ thấy trên nền gạch màu be.
Tầm mắt Mộ Vân Hi dừng lại trên người người phụ nữ, hốc mắt người đó đỏ bừng, trên mặt còn vương lại chút nước mắt chưa khô, say khướt ngồi bệt dưới đất, khóc mà như không khóc, cười mà cũng như không cười, không phản ứng gì đối với sự xuất hiện của cô.
Tầm mắt của cô vừa di chuyển, đã thấy một chiếc khung ảnh được người phụ nữ đặt bên cạnh.
Đó là ảnh chụp một người đàn ông, nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ nhẹ nhàng thanh lịch.
Đó chính là bố của cô Mộ Hướng Nam, vì xảy ra một vụ tai nạn xe hơi vào chín năm trước nên đã biến thành người thực vật, đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh.
“Mẹ.” Mộ Vân Hi nhỏ giọng gọi một tiếng.
Người phụ nữ giương mắt, nhìn chằm chằm cô, nỗi buồn và sự hận thù trong đôi mắt ấy đã khiến thân hình nho nhỏ của Mộ Vân Hi trở nên cứng đờ, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Người phụ nữ cười nhạo một tiếng, thu hồi tầm mắt.
“Cút trở về phòng của mày đi.” Người phụ nữ đó, cũng chính là Vân Cảnh lạnh lùng mở miệng.
Mộ Vân Hi không có ý định đi, lấy lại bình tĩnh, bước đến bên cạnh Vân Cảnh, ngồi xổm xuống, muốn lấy chai rượu trong tay bà đi, nhưng tay lại bị bà giữ chặt.
“Mày làm gì đấy?” Vân Cảnh hỏi, vừa uống rượu xong nên cổ họng khô khốc nghẹn ngào.
Mộ Vân Hi giải thích: “Mẹ, uống rượu hại thân, đừng uống nữa, nếu bố mà biết nhất định sẽ rất đau lòng.”
Trong trí nhớ của cô, mỗi lần mẹ nhớ đến bố đều sẽ giống như ngày hôm nay, mượn rượu giải sầu, tính cách cũng sẽ trở nên vô cùng kỳ quái, tâm tình không ổn định.
Bỗng nhiên Vân Cảnh đẩy Mộ Vân Hi ra, vẻ mặt dữ tợn nhìn cô: “Đừng nhắc đến tên khốn nạn đấy với tao, mày cũng biến đi cho khuất mắt, Mộ gia các người chẳng có lấy một thứ tốt đẹp nào cả.”
Đột nhiên Mộ Vân Hi không kịp đề phòng nên bị đẩy ngã xuống đất, cô cau mày nhìn về phía cánh tay mình, vì vừa rồi do không cẩn thận nên tay đã đè trúng một mảnh thủy tinh vỡ.
Những giọt máu đỏ tươi nở rộ trong lòng bàn tay cô, Vân Cảnh và Mộ Vân Hi đồng thời sửng sốt.
Máu nhỏ giọt, trộn lẫn với rượu trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi của hỗn hợp rượu và máu.
Dường như Vân Cảnh đã kịp phản ứng lại, ôm chặt Mộ Vân Hi, khóc lóc nói: “Vân Hi, mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý đâu, xin lỗi con.”
Mộ Vân Hi cau mày, cố nén nỗi đau trên cánh tay, an ủi mẹ mình: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng khóc nữa.”
Vân Cảnh buông con gái ra, loạng choạng đi đến tủ TV, lấy hòm thuốc ở trong ngăn kéo ra, lại chạy về bên cạnh Mộ Vân Hi, không màng đến đống thủy tinh vỡ trên mặt đất, quỳ gối xuống.
“Để mẹ băng bó giúp con, sẽ khỏi đau nhanh thôi.” Bà nói, giọng khẽ run rẩy.
Vân Cảnh vừa uống rượu xong, đầu óc choáng váng, hai tay đều không khống chế được sức lực, khiến Mộ Vân Hi cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng cô vẫn đưa tay ra, để Vân Cảnh tùy ý băng bó, cái gì cũng không nói.
Sau khi vất vả lắm mới băng bó xong xuôi, Vân Cảnh lại ôm cô khóc.
“Xin lỗi con, Vân Hi, mẹ thật sự không có cố ý đâu, chỉ là mẹ có nỗi khổ trong lòng, con đừng giận mẹ, có được không?”
Mộ Vân Hi nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ mình, nhẹ giọng an ủi: “Mẹ, con biết, con không giận đâu, thật đấy, con không giận, chỉ là mẹ đừng uống rượu nữa có được không?”
Vân Cảnh gật đầu lia lịa, lời xin lỗi cứ phát ra từ trong miệng, mặt mũi lấm lem nước mắt, cũng dính ướt cả quần áo của Mộ Vân Hi.
Mộ Vân Hi phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được mẹ mình trở về phòng.
Cô trở về phòng ngủ của mình, mệt mỏi nằm dài trên bàn, nhìn tấm ảnh chụp gia đình ba người được đặt trên đó.
Trong ảnh, cô mới ba tuổi, mặc váy, được một người đàn ông ôm vào trong lòng, cười vô cùng rạng rỡ. Người đàn ông ôm cô đang mỉm cười, hơi cúi đầu nhìn đứa con gái trong lòng với ánh mắt yêu thương, còn người phụ nữ đứng bên cạnh lại nhìn hai cha con với ánh mắt dịu dàng.
Ngón tay xanh xao khẽ lướt qua người trong ảnh, Mộ Vân Hi rưng rưng nước mắt.
Bố, chừng nào bố mới có thể tỉnh lại? Khi nào mẹ mới có thể không còn uống rượu nữa đây?
************
Nửa đêm.
Tiếng gõ cửa dồn dập làm gián đoạn mộng đẹp, Mộ Vân Hi kinh ngạc ngồi dậy từ trên giường, nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, cửa phòng bị đập vang lên tiếng bùm bụp, cùng với tiếng kêu kinh hoảng của Vân Cảnh.
“Vân Hi, Vân Hi mau ra đây, cháy rồi.”
Mộ Vân Hi nửa mê nửa tỉnh trong nháy mắt đã tỉnh táo hoàn toàn, lảo đảo chạy ra ngoài mở cửa, kết quả cửa vừa mới mở ra, cô đã bị khói vây lấy, ho sặc sụa, khi định thần lại thì ngọn lửa dưới lầu đã sáng rực, hai người đã bị biển lửa vây quanh.
Trong nhà chỉ có hai mẹ con cô, bảo mẫu không được ở lại vào buổi tối. Đây là yêu cầu của Vân Cảnh, vì bà không thích có người lạ trong nhà.
Trên người Vân Cảnh vẫn khoác nguyên bộ quần áo ngủ, nhìn thấy Mộ Vân Hi thì lập tức đẩy mạnh cô vào trong phòng, ngay sau đó đóng chặt cửa lại, giữ lấy bả vai của con gái, giọng nói gấp gáp: “Vân Hi, bây giờ con nghe mẹ nói này, đợi chút nữa mẹ sẽ giúp con đi xuống bằng đường cửa sổ, sau khi con ra ngoài được thì cứ thế chạy đi, đừng nhìn lại, có biết chưa?”
Mộ Vân Hi ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Thế mẹ thì sao?”
Vân Cảnh hơi hơi mỉm cười: “Đương nhiên mẹ sẽ đi theo con rồi, nhớ kỹ, sau khi đi xuống từ cửa sổ thì cứ thế chạy, không được quay đầu lại.”
Mộ Vân Hi ngơ ngác gật đầu, đầu óc vẫn còn chút hoang mang.
Vân Cảnh hướng dẫn Mộ Vân Hi cầm kéo để cắt tấm ga trải giường ra, sau đó buộc chúng lại với nhau. Ở đây là tầng ba, nếu không có sự trợ giúp của ga trải giường, cứ thế này đi xuống e là sẽ bị thương.
Mộ Vân Hi cắt ga giường mà hai bàn tay đều run rẩy, sắc mặt cô tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu, khuôn mặt tròn trịa tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Vân Cảnh ôm đống chăn bông mùa đông ra, ném xuống dưới đất, sau đó lại vắt ga trải giường lên trên cửa sổ.
“Vân Hi, nhanh nào.” Vân Cảnh thúc giục.
Mộ Vân Hi bị kéo đến bên cạnh cửa sổ.
“Mau, leo xuống từ chỗ này.” Vân Cảnh vừa đẩy Mộ Vân Hi vừa thúc giục, vẻ mặt nôn nóng.
Mộ Vân Hi bò lên cửa sổ, nắm ga trải giường vào trong tay, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống: “Mẹ, con sợ.”
Dù sao cũng mới chỉ mười hai tuổi, vẫn là một đứa trẻ, khi gặp phải chuyện như thế này, nỗi sợ hãi đã choán lấy toàn bộ tâm trí của cô rồi.
Vân Cảnh cười trừ, an ủi nói: “Đừng sợ, có có mẹ ở đây rồi. Mau xuống đi, đợi chút nữa mẹ sẽ xuống cùng con.”
Lúc này khói đã nhanh chóng bay vào từ khe hở của cửa, nhiệt độ trong phòng cũng không ngừng tăng cao. Vân Cảnh và Mộ Vân Hi bị sặc khói nên không ngừng ho khan, nước mắt Mộ Vân Hi cũng chảy xuống.
“Mẹ.” Giọng cô run rẩy.
Vân Cảnh thấy cô còn đang do dự, lạnh mặt, quát: “Đi xuống!”
Mộ Vân Hi không ngừng rơi nước mắt: “Mẹ, con sợ.”
Cô sợ độ cao, ngày thường ngay cả những nơi chỉ cao một chút thôi cũng không muốn đi, máy bay cũng không dám ngồi, chứ đừng nói là nhảy xuống từ trên tầng ba.
Sắc mặt Vân Cảnh đã vô cùng khó coi, cửa phòng ngủ được làm bằng gỗ nguyên chất, lửa cháy rừng rực, đã cháy tới tận cửa phòng. Nếu còn không ra ngoài, cho dù hai người không bị thiêu chết thì cũng sẽ bị khói làm cho ngạt chết.
“Đi xuống.” Vân Cảnh lạnh giọng nói.
Mộ Vân Hi không dám nhìn xuống bên dưới, run rẩy vươn chân, tay nắm chặt lấy ga trải giường, do dự không dám động đậy.
Vân Cảnh thấy thế, ánh mắt hơi lóe lên, vẻ mặt tàn nhẫn, hung ác đẩy cô xuống.
Mộ Vân Hi thét lên một tiếng chói tai, cả người ngã xuống bên dưới, cô theo bản năng bắt lấy ga giường, nhưng lại không bắt trúng, đầu ngón tay xẹt qua ga trải giường, thân mình rơi thẳng một đường xuống mặt đất.
Cô vướng vào một nhánh cây, rồi cuối cùng đáp xuống đúng chiếc chăn bông, phát ra một tiếng “rầm” lớn.
Cô cảm thấy xương cốt cả người như sắp bị vỡ nát luôn rồi.
Vì đau nên phải kêu lên một tiếng, vừa đảo mắt đã thấy được mẹ đứng trên tầng ba đang nhìn chằm chằm mình.
Vân Cảnh thấy cô ngã đúng vào chăn bông, dường như mới được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mộ Vân Hi bất chấp nỗi đau trên người, hướng về phía mẹ mình hét lớn: “Mẹ, mau xuống đây.”
Vân Cảnh nhìn cô cười, la lớn: “Chạy mau, không cần lo cho mẹ.”
Sắc mặt Mộ Vân Hi bắt đầu thay đổi: “Mẹ!”
Vân Cảnh cười, vừa quyến rũ lại vừa mỹ lệ, nhìn đứa con gái đang vô cùng sợ hãi đứng dưới lầu, khoé môi bà hơi cong lên: “Vân Hi, một chút nữa thôi là xe cứu hỏa sẽ tới rồi, con nghe lời mẹ, rời khỏi nơi này trước đi.”
Mộ Vân Hi lắc đầu, cô không đi, mẹ sẽ chết, bố đã nằm trong bệnh viện rồi, cô không thể mất thêm cả mẹ nữa.
“Mẹ, con cầu xin mẹ đó, mẹ mau xuống dưới này đi.” Mộ Vân Hi khóc lóc, cô chật vật muốn đứng lên, nhưng đùi phải lại truyền đến cơn đau thấu tới tận tim, cánh tay trái muốn cử động nhưng cũng không có cách nào.
Lúc cô rơi xuống đã ngã bị thương.
“Vân Hi, mẹ đã quá mệt mỏi rồi.” Vân Cảnh nhỏ giọng nói, Mộ Vân Hi đứng dưới lầu không thể nghe được.
Bà tựa bên cửa sổ, nhìn con gái với ánh mắt sâu thẳm, xoay người, đóng cửa sổ lại.
“Mẹ ơi ——”
Mộ Vân Hi khóc lớn, tê tâm liệt phế.
Xuyên qua cửa sổ, cô chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa đang tàn sát bừa bãi, nhưng bóng dáng thân thuộc kia thì lại không thể nào thấy được nữa.
Cô cố gắng bò dậy, kéo lê cánh tay và chân bị thương, đi đến hướng kia vài bước, rồi lại dừng lại, xoay người chạy ra bên ngoài trang viên.
Cô muốn tìm người tới cứu mẹ!
Cô sinh ra tại trang viên này, sinh sống ở đây cũng đã mười hai năm, đối với cây cỏ sớm đã quen thuộc, mặc dù đang là đêm tối, mà vẫn có thể thấy rõ đường. Nhưng cô lại bước đi một cách chật vật, mấy lần té ngã, lại bò dậy mấy lần.
Nước mắt trộn lẫn với mồ hôi không ngừng nhỏ giọt, cô nhìn thoáng qua ánh lửa đang bốc cháy ngùn ngụt nơi cửa phòng, chịu đựng nỗi đau đớn, cắn răng chạy về phía cổng trang viên.
***************
Trên đường quốc lộ của vùng ngoại thành, một chiếc xe hơi màu đen lao vun vút trong đêm tối.
Trên ghế sau của chiếc xe có một thiếu niên ước chừng khoảng 17-18 tuổi đang ngồi, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, không thể nhìn rõ.
Không khí trong xe vô cùng trầm mặc, nặng nề, tài xế chuyên tâm lái xe, không dám nói chuyện cùng thiếu niên đang ngồi phía sau.
Bỗng nhiên, tài xế ngước mắt, nhìn về một khoảng không cách đó không xa, xong lại thoáng liếc qua ghế sau, cẩn thận mở miệng: “Thiếu gia, hình như bên kia đang cháy.”
Người thiếu niên cúi đầu, như thể không hề nghe thấy.
Tài xế mím môi, muốn nói lại thôi.
“Thiếu gia.”
Cuối cùng thì người thiếu niên cũng chịu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phía bên ngoài cửa sổ xe, đôi mắt đen phát ra ánh sáng trong bóng đêm. Anh chỉ nhàn nhạt lướt qua rồi lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu, mặt không cảm xúc, trong ánh mắt vẫn luôn là một mảnh tĩnh mịch, không cách nào hoà tan được vẻ bi thương trong đó.
Tài xế ngầm hiểu, không mở miệng nữa, lại tiếp tục lái xe.